.
Mẹ hiền rứt ruột đẻ ra ta
Cái tên như hoa ngời ngời đẹp
Đứa con đầu lòng nơi xó bếp
Thời chống Tây chạy giặc lên non
Trung Phước đưa nôi gần năm tròn
Bầu sữa Mẹ no tình nghèo khó
Sau hòa bình cõng ta lội bộ
Về quê Cha khoai sắn dâu tằm
Những ngày vui cũng chừng mười năm
Từ Trường Sơn quân...tràn xuống tới
Lụt theo sau xác người trôi nổi
Mẹ tay bồng tay xách lìa quê
Vượt tuyến qua sông bỏ lại ghe
Đạn réo sau lưng ngày bái biệt
Tìm đường sống chính trong cái chết
Biết giặc là ai lộ mặt người!
*******
Thương ta thằng nhóc mặc quần đùi
Đu xe đò Phi Long Tiến Lực
Đà Nẵng ôm ta trong lòng ngực
Đông Giang ấp yêu ngày lớn khôn
Trại tạm cư che mái nhà tôn
Trời An Hải định danh tị nạn
Trông về quê hút xa tầm đạn
Mà lòng con trẻ mãi ngùi thương
Mồ côi Cha trong Tết Mậu Thân
Chuột dưới hang trồi lên thành phố
Giữa trời Xuân rền vang tiếng nổ
Hương hồn tử sĩ khóc đưa tang
Mẹ ta lần từng bước gian nan
Nuôi con chữ thi đâu đậu đó
Bàn chân non vết ruồi son đỏ
Đen bụi chì thượng lộ đi Nam
*******
Đất Sài Gòn như cục nam châm
Hút tất cả vàng thau lẫn lộn
Từ máy bay trên trời nhìn xuống
Ta rơi theo hòn sạn trượt dài
Không đủ tâm đủ lực đủ tài
Bỏ bút giữa chừng đeo súng ngắn
Mở khóa an toàn ta lên đạn
Bắn chỉ thiên vào cuộc chiến tranh
Cuộc chiến tranh mưa máu gió tanh
Ngưng chiến da beo - phân ranh giới
Người anh em quá đà xông tới
Bỏ phiếu bằng chân máu nhuộm đường
Đi đêm với Tàu - thằng Mỹ buông
Bứt tử bạn mình từng thề thốt
Tất cả tan hàng xe...pháo...tốt
Loạn cào cào ba mươi tháng Tư
*******
Phủ đầu Rồng trí thức sĩ phu
Sao trắng Mai vàng và lính lác
Nghe anh Núi lên đài ca hát
Nối (vòng tay)... một bản nhạc buồn
Đã chịu thua sao được nói hơn
Không tuẫn tiết - đeo càng - vượt biển
Thì nín nhục im hơi lặng tiếng
Lên rừng nhổ cỏ mới cho tha
Phân đoạn cuộc đời mấy ngã ba
Có ngã cụt đi hoài không tới
Kẻ tin bước - hụt chân chới với
Ta ngờ - lạc vận cả đời thơ
Nhờ ơn trên sống được tới giờ
Trời một cỏi lấy khôn làm dại
Đem tình người với nhau đối đãi
Ở tới già đầu những dấu yêu .
Nguyễn Hữu Thụy – K3