TRẢ LẠI TÊN CHO ANH
Thường Đoàn – K9 (THÁNG 11/2020)
Thường Đoàn – K9 (THÁNG 11/2020)
Em nghiêng nón hé vành môi rất nhẹ
Chiều Đại Bình ngơ ngác giữa dòng trôi
Nắng cuối ngày chia tay trên bến nước
Đủng đỉnh về theo tận ở đầu non
Chút hạnh ngộ đôi phút giây ngắn ngủi
Ta quây lưng bịn rịn bước ngắn dài
Ngày trở về đường làng quen chân bước
Đã bao lần bước mỏi giữa u mê
Đêm hoang vắng giấu mình trong bóng tối
Môi em cười cho vỡ nát tình tôi
Hồn thanh tân ta thèm trang giấy mới
Mai lại về ngày tháng ngỡ ngàng xa
Trang kí ức bao hồn nhiên mộng thắm
Những hẹn hò e thẹn lúc ban sơ
Những ánh mắt rớt xuống đời hư ảo
Những ngu ngơ của ngày tháng thiếu thời
...
Em pha sắc cho xanh dòng sông cũ
Để ta về nằm giữa bến đò xưa
Trăng rách nát nhoẹt nhòe trong tay sóng
Sương lạnh lùng gió rã cánh tàn phai.
Đỗ Khương Bình - K16
Tôi trở về nghe hồn lắng đọng
Một chiều Thu man mác giọt buồn,
Nắng hanh hao chiếc lá nhẹ buông
Con đường mới... dâng niềm luyến nhớ.
Tôi trở về tìm thăm xóm nhỏ
Vẫn dạt dào nỗi nhớ diết da
Mái tranh xưa cuộc sống hiền hòa
Đã gắn bó... một thời khờ dại.
Khoảng trời mơ như đang sống lại...
Ở xóm nghèo, một lũ trẻ thơ
Những trò chơi lém lỉnh ngây ngô
Rồi bất chợt... vu vơ hờn giận.
Tôi về đây... tìm trong đám bạn
Có còn ai? Ở lại nơi này...!
Theo thời gian, tất cả đổi thay
Thôn xóm cũ bây giờ xa lạ.
Mấy mươi mùa... Thu về thay lá,
Xóm thân yêu còn lại vài người
Nghe trong lòng cũng rộn niềm vui
Tình hàng xóm... đậm trong tiềm thức.
Tôi trở về... xuôi dòng ký ức
Tuổi ngây thơ theo tháng ngày qua
Chừ sáu mươi, mình biết đã già
Lòng vương vấn... khi về xóm cũ.
Lê Thị Ngọc Yến - K8
Tôi tìm lại những ngày vui xa lắc
Theo dòng đời đã xiêu lạc về đâu
Chỉ còn lại những cọng buồn hiu hắt
Vương vương trên đôi mắt đẫm u sầu
Tôi trở lại con đường xanh biếc lá
Của ngày em vừa mới tuổi đôi mươi
Mùa mơ mộng tâm hồn tôi mở cửa
Ghi vào tim màu tươi thắm môi cười
Em tia nắng của mùa xuân mới đến
Chiếu vào tôi hơi ấm của tình yêu
Là đóa hoa với màu tươi sắc thắm
Làm buâng khuâng làm xao xuyến những chiều
Chiều hôm nay một mình tôi lặng lẽ
Khung trời xưa tìm lại bóng hình em
Đời đau xót dòng sông muôn lối rẽ
Vẫn không quên những giây phút êm đềm
Nhặt cành hoa ép vào lòng tưởng nhớ
Màu hoa xưa vẫn còn thắm bên trời
Mùa xuân xưa vẫn một màu rạng rỡ
Mà trong hồn giọt buồn mãi rơi rơi ..
Nguyễn Tấn Lực - K6
Con về quỳ xuống ngày trôi
Dòng sông soi bóng trăng cười hồn nhiên
Tuổi thơ như cánh chim chuyền
Ruỗi rong mây gió đầu sông cuối ghềnh
Con thuyền giấy cũ lênh đênh
Trôi theo mây trắng bồng bênh phận người
Chắp tay sám hối cõi trời
Cho con thôi kiếp làm người bể dâu
Con về quỳ giữa đêm thâu
Bên hiên chùa cũ nhịp cầu tóc tơ
Ngàn năm sông núi đôi bờ
Trăng xưa soi bóng bài thơ xuôi dòng
Đỗ Khương Bình - K16
Tôi yêu em từ thuở ngây thơ,
từ thuở dại khờ,
từ thuở biết trăng mờ, trăng tỏ…
…Từ lúc vịn tao nôi bỡ ngỡ,
lúc khoai chưa mọc mầm,
lúc sắn mới dăm hom…
Tôi yêu em khi chỏm tóc còn dính cứt trâu,
khi trên đầu chưa sạch lá đinh lăng thơm mùi trầu mùi đất,
tôi yêu em khi cánh ong chưa thơm mùi mật,
khi sâu lá chuối cuộn sần chưa thành bướm bay lên…
Tôi yêu em,
yêu em từ thuở đá biết mềm,
dưới gót cha ông đêm ngày bền bỉ cứng,
Sao em hoài hờ hững,
Tự Do ơi!
Vugia Vnl K7
TẠI…TRỜI!
Tùng, tùng, tùng, tùng…….Ngọc Hoàng giật mình:
- Ai đánh trống kêu oan trong giờ ngủ trưa của ta ồn ào vậy? Bắt Ẩu đâu, mau ra xem sao…
- Bẩm anh Hoàng, có cả một đám oan hồn bị bùn đất vùi lấp kéo đến trước cửa thiên đình đánh trống kêu oan ạ!
- Cho họ vào…
- Tuân chỉ!
- Dạ bẩm Ngọc Hoàng, chúng con khấu đầu xin Ngài soi xét, chúng con oan ức, tức tưởi quá…
- Được rồi, các ngươi ngồi xuống đi, nghe ta hỏi đây: Vì sao các ngươi… chết?
- Ngài hỏi nghe trớt quớt, làm sao chúng tôi biết vì sao chúng tôi chết, người thì lũ lụt cuốn trôi, người thì đang ngủ nghe cái ầm thế là đất đá đổ xuống vùi lấp…tất cả lên thẳng đây luôn!
- Ngộ hè, Nam Tào Lao, kêu Thiên Lôi Thôi xuống trần mở cuộc điều tra xem ai là thủ phạm gây nên cảnh chết chóc tang thương thế này…
Nam Tào Lao gật gù:
- Khỏi cần anh Hoàng ơi, truyền hình đã đưa tin rồi, mấy người chết oan kia là do lũ lụt, do sạt lở đất…những người có trách nhiệm chính đã giải trình rằng thì là…lũ lụt, sạt lở đất là tại trời mưa, nghĩa là tại… anh đó!
- Tại….Trời? tại ta?
- Dạ bẩm, đúng là tại Trời, í lộn…tại anh!
- Tào Lao!
- Dạ có thần!
- Không phải ta kêu ngươi đâu, tao chửi mấy thằng “đỉnh cao” mà nói lấy được một cách ngây ngô như mấy đứa ngồi …bô kia kìa, muôn đời nay nắng mưa là chuyện của tao, sao ngày trước không có núi lở, mà chừ lở núi nhiều quá thể vậy? Thôi thì ngươi lỡ…dạ rồi, ta sai ngươi xuống dưới đó mở cuộc điều tra xem ai là thủ phạm, xong về báo cáo ta rõ, để ta còn “giải trình” cho những oan hồn kia, cho họ mau siêu thoát, nhưng mà này…nghe ta nhắc…có chứng cứ mang về thì tốt, nhưng cấm ra chợ mua cưa, mua rìu, mua máy ủi, thuốc nổ…để minh họa vật chứng là thằng Bắt Ẩu nó…mừng lắm đó!
- Dạ, anh Hoàng gọi em!
- Không phải ta gọi ngươi đâu, nhưng ngươi cũng lỡ dạ thì…sai luôn…Bắt Ẩu, ngươi đưa tất cả các oan hồn đi tắm rửa, cho ăn uống đầy đủ, xong cho đưa họ vào lưu trú khách sạn tiên giới 11 sao cho ta, rõ chưa!
- Báo cáo anh Hoàng…rõ!
Mấy ngày sau, Nam Tào Lao trở về thượng giới, người lấm lem bùn đất vì quá trình điều tra phải lội suối băng rừng, lội nước lũ, bị đất đá sạt lở vùi, nhưng nhờ có phép thần thông nên Nam Tào Lao thoát được:
- Bẩm anh Hoàng, dưới đó thủy điện nhiều lắm, thủy điện mẹ đẻ thủy điện con, mà thủy điện thì được phép phá rừng đúng qui trình, gỗ bị đốn hạ nhiều lắm, đến nỗi lũ rút đi, gỗ lấp kín mặt hồ…
- Như vậy thủy điện chính là thủ phạm phá rừng chứ còn gì nữa?
- Trật, đã có báo cáo rồi…không phải do thủy điện, đã làm thủy điện thì phải phá rừng để tích nước, ấy là đúng qui trình…
- Ý ta nói … thủy điện nhỏ chỉ là cái cớ để khai thác gỗ thu lợi bất chính, chứ thủy điện gì mà tầng tầng lớp lớp…?
- Bậy nữa…tóm lại, theo điều tra của Nam Tào Lao này thì: Phá rừng là do lâm tặc, thủy điện vô can!
- Thế Kiểm lâm đâu mà để lâm tặc lộng hành?
- Bẩm anh Hoàng, thôi đừng nói mấy ông này nữa…thần vô nhà ông nào ông nấy thấy sử dụng toàn gỗ quí mà thần ngợp, có ông sử dụng 80m3 gỗ nhóm 1 để làm nhà rường chơi, làm thần lé con mắt, thần có thể kết luận ngay và luôn rằng…Kiểm Lâm là từ “nói lái” của Cẩm Lim, tức là từ viết tắt của 2 thứ gỗ quí Cẩm Lai và Lim Xanh, những thứ mà các ông ấy có đầy nhà…
- Thế thì mấy ông Kiểm Lâm phá rừng chứ còn gì nữa?
- Anh lại hồ đồ, gỗ quí mà đội ngũ kiểm Lâm sử dụng cho nhà mình nhiều là gỗ khai thác từ nước ngoài, các ông ấy mua lại…
- Tào Lao!
- Dạ có thần!
- Tao không gọi mày…Tao sai rồi, tức là Trời sai rồi đó…thế mà tao cứ tưởng…lũ lụt to là do hoàng lưu, áp thấp tạo ra mưa, cộng thêm thủy điện xả lũ đúng qui trình nữa, thì tác hại gấp nhiều lần, gây ra đau thương tan tóc, tao chỉ lấy làm lạ là bao đời nay, năm nào cũng có lũ lụt, thế mà hiếm khi sạt lở đất, còn bây chừ lũ kèm theo nhiều vụ lở đất kinh hoàng, vùi lấp nhiều người! Ta dốt dốt cứ tưởng…phá rừng nhiều quá, đốn tiệt hết cây, núi lở loét, đồi trọc lóc nên không có rễ cây ngăn nước, giữ kết cấu đất, lại còn móc lấy đất đá ngăn đập làm núi đồi hỏng chân, nên ngấm nước mưa là đổ ập xuống chứ!
- Theo nghiên cứu “nghiêm túc”của nhiều nhà khoa học đại tài hạ giới, kết luận rằng:
*thứ nhất…làm thủy điện nhỏ không phải là nguyên nhân phá rừng
*thứ 2: lũ lụt lớn không liên quan gì đến hệ thống thủy điện, nghĩa là…việc xả lũ là vô can
*thứ 3: nói sạt lở đất là do nạn phá rừng là vô căn cứ, nghĩa là sạt lở đất và phá rừng không liên quan gì với nhau
*thứ 4: nguyên nhân của rừng bị phá là do chất độc màu da bò, mà anh Thiên Lôi Thôi đã rải xuống cách đây trên dưới 50 năm!
Chốt lại, lỗi tại ông Trời, tức là tại …anh đó! Ai biểu anh làm mưa? Bây giờ dưới hạ giới, người ta đang hoàn tất thủ tục truy tố ông Trời, nghĩa là… anh Hoàng phải ra tòa, phải chịu trách nhiệm về lũ lụt, sạt lở đất gây thiêt hại to lớn trong mùa mưa bão vừa rồi…
- Trời ơi là Trời! Í quên, không lẽ ta kêu ta, à… thôi được rồi…ta nhận lỗi, Trời nhận lỗi…ta phải nghiêm túc kiểm điểm, rút kinh nghiệm…Trời ta xin được tự nhận hình thức kỷ luật cao nhất…KHIỂN TRÁCH! Được chưa?
- Dạ bẩm…được, được…
- Tào lao!
- Dạ có thần…
- Tao không kêu mày!
Thường Đoàn – K9 (11/2020)
(Tặng Chị hồi xưa)
Hàn giang sóng bạt phương mờ
Lộng bay áo trắng vờn mơ tím trời
Hàng me động khẽ lá rơi
Âm vang guốc gỗ mù khơi nhịp sầu
Ánh đạo vàng có phai màu
Thông vi vút gió hải âu gọi đàn
Mây bay biền biệt truông ngàn
Hoàng hôn sóng tụ hội tràng giang trôi
Nhớ xưa nhớ chỗ quen ngồi
Sân trường góc vắng và rồi nhớ thêm ...
Thạch Thảo viên, tháng ngày lửng quên.
Vũ Đan Huyền - K7
Một góc nhỏ bên nhau ngày hội ngộ
Là chúng tôi...nhóm bạn học chung trường
Vang tiếng cười, xoa dịu bớt nhớ thương
Vẫn hai tiếng Đông Giang nghe trìu mến.
Nhịp cầu nối...biết tin nhau là đến
Mấy chục năm, tưởng lạc mất...tìm đâu?
Từ tuổi thơ cho đến tóc điểm màu
Duyên hạnh ngộ...thân thương...tình bạn cũ.
Cùng bên nhau trải lòng bao tâm sự
Áo học trò rộn rã những chuyến xe
Gió mơn man đùa rối mái tóc thề
Con đường cát...sân trường trưa nắng đổ.
Giữ trong tim khoảng trời mơ một thuở
Dẫu thời gian...xa lắc...tận năm nào...?
Giữa cuộc đời sóng gió vẫn khát khao
Đan kỷ niệm vào từng câu chuyện kể.
Một ngày vui, hôm nay trời nắng nhẹ
Góc tâm tình sao quá đỗi thân thương
Rồi chia tay mỗi đứa về một đường
Chào tạm biệt...hẹn nhau...ngày gặp lại!!!
Lê Thị Ngọc Yến - K8
"Ru con tình cũ" về đâu
Mà nghe lưu lạc nốt sầu trầm ca
Khúc thương tiễn biệt quê nhà
Khúc tan trắng mộng phù hoa giữa trời
Nỗi niềm bạt gió mù khơi
Cõng thơ xuôi ngược sóng đời lênh đênh
Bừng bừng nhịp phách gõ lên
Hát rong điệu nhớ không tên tuổi vàng
Neo tình rủi bến ly tan
Thu xưa ơi hỡi thời gian tím lòng
Hóa thân chơi giữa đám đông
Thả bay theo mộng "những cơn mưa phùn".
Nguyễn Hữu Thụy - K3
Trích VĂN TUYỂN
Bao buổi chiều đã qua ...
Bao đời người nhìn chiều trôi
Trong đợi chờ hoàng hôn
Ta nghe bao tuổi người
Bao xác mùa Thu
Thời gian rụng xuống bên đời
Còn lại nỗi đau
Khi ngày đã tắt
Mây lạc loài về đâu?
Giữa nhân gian u uất cảnh buồn!
Ta nghe lời chiều rơi xa lắc
Đời tàn phai trên những phiến đá buồn.
Điệp Nguyễn - K7
Sao cứ giấu mây trời trong đáy mẳt
Ôm thét gào chôn chặt vọng cuồng si
Lá sầu bi não nuột màu lãng du
Thu đã đi nghĩa là đông sẽ đến
Nắng lênh khênh vùng mắt bão tâm tù
Ngày âm u mặt trời đêm vỡ sóng
Hàng cây khô trơ cành khua run rẫy
Gió san bằng nơi chốn sẽ đi qua
Bóng mẹ già lặng lẽ đếm hạt mầm
Em và tôi ươm hồng trang tập mới
Người miền trung cứng cỏi thắp niềm tin
bão vin cành hoa trái lại đơm bông.
Ngô Thị Nhân - CHS ĐG