Thứ Hai, 31 tháng 8, 2020

TRÊN NHÁNH TÀN THU

 

Tôi trở về tìm lại mùa thu
Mùa thu đã úa vàng trên sắc lá
Trên cành khô một màu tàn tạ
Mênh mông khung trời sương khói bay bay

Len lén vào hồn ngọn gió heo may
Nhánh lục bình trôi trên dòng sông vắng
Giọt rượu nào môi mình chợt đắng
Sao vẫn u buồn như chiếc lá thu

Ngọn gió buổi chiều dìu dặt lời ru
Lời ru cho ai một đời bão nổi
Giữa bình minh đất trời chợt tối
Biết đâu tìm một ánh ban mai

Những tươi hồng rồi sẽ phôi phai
Tất cả qua đi trôi trên dòng sông trắng
Là lúc chuyến xe chất đầy hoang vắng
Đưa ta đi về trên nhánh tàn thu ...

Nguyễn Tấn Lực - K6

Hình ảnh này không có thuộc tính alt; tên tập tin này là 118317625_2745162392426268_6303220046155126553_o-1.jpg


Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2020

BỜ VAI MẸ

 .

Mẹ ơi trên cõi đời này
Con yêu quý nhất bờ vai Mẹ hiền
Gánh bao nhiêu nỗi truân chuyên
Trên đôi vai Mẹ khắp miền sơn khê

Ba đi lòng Mẹ tái tê
Nửa đường gãy gánh biết về nơi đâu
Biển xanh nỡ hoá nương dâu
Để đôi vai Mẹ ứa đau bộn bề

Bờ vai gánh,bờ vai che
Mùa đông con ấm, mùa hè con vui
Bao cây đòn gánh gãy rồi
Mà đôi vai của Mẹ tôi vẫn còn

Mẹ đâu phải bà Tiên cổ tích
Hay Nữ Oa đội đá vá trời
Mẹ tôi cũng chỉ là người
Vì con hạnh phúc chẳng từ gian nan

Nay Mẹ muốn bờ vai rộng khỏe
Gánh niềm vui con cháu chất chồng
Núi cao biển rộng mênh mông
Bờ vai của Mẹ ví không sánh kề.

Vu Lan báo hiếu đã về
Kính cầu mong Mẹ vạn bề an yên!

Mùa Vu Lan báo Hiếu Năm Canh Tý
Dũng Kiều - K15 Ngày 30/8/2020

Hình ảnh này không có thuộc tính alt; tên tập tin này là 118380856_756369585214883_8728621431543204336_o.jpg

Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2020

CÕI CON VỀ

 .

Ngày ra đi năm tháng cũng ra đi
Chừ tóc mẹ như cánh cò phơi nắng
Trắng trong con những bước đời thầm lặng
Những bến bờ khát vọng và cuộc mộng điêu linh

Con đi về ôm vầng trăng lạc bóng
Treo gót giày trên ngọn gió mùa thu
Gió mùa thu mẹ ru đời sương phụ
Ru chiếc lá xa cành về với đất thiên thu

Một đời đi hoang theo con suối lạc loài
Đau mấy thuở lòng sông chờ đợi
Nắng mưa dỗi hờn trên đôi vai của mẹ
Gánh nhọc nhằn về với tháng năm

Con đi về những bước đời trôi lạc
Năm tháng ra đi mẹ lần lữa mỗi mình
Thương con gió bạc đầu nơi đất khách
Thương một đời cây cỏ dại hoang vu

Đỗ Khương Bình - K16

Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2020

CHIỀU TRÊN BIỂN VẮNG

 .

Biển hôm nay trông êm đềm vắng lặng
Hoàng hôn về nhạt nắng phía trời xa
Nơi anh ở Thái Bình Dương bao bọc
Sóng vỗ về gợi nhớ một Quê Hương.

Nhà nàng ở bên dòng sông uốn khúc
Biết bao chiều đứng ngắm lục bình trôi
Bao kỷ niệm của một thời niên thiếu
Dòng sông Hàn làm minh chứng đôi ta.

Ngày anh đi em mắt buồn u uẩn
Ngày anh về em lưu lạc nơi đâu ?
Bao nhiêu năm tuy xa cách nghìn trùng
Nhưng tình cảm không bao giờ phai nhạt.

Anh ở đây nơi quê người xứ lạ
Mãi thương về người em gái phương xa
Xin ơn Trên che chở tấm thân gầy
Ờ đâu đó mong người luôn An Lạc...

Nguyễn Minh Quân - K4

Hình ảnh này không có thuộc tính alt; tên tập tin này là 118121237_2670361416553537_7049074968889288084_o.jpg

Thứ Năm, 27 tháng 8, 2020

THU HOÀI CẢM


 image

(Ảnh trên internet)

Mùa thu đã nhuộm sắc vàng phai
Thơ cũng bâng khuâng nét cảm hoài
Tháng tám mưa giăng đầy bờ cỏ
Đàn thả cung trầm thương nhớ ai.

Mờ ảo mây giăng, khói xây thành
Ngân hà một dải sáng mong manh
Câu thơ rụng xuống mùa xưa cũ
Xót nắng đìu hiu rụng trước mành.

Người đi để lại vầng trăng lỡ
Gió mãi lùa song lạnh giấc mơ
Trở giấc đêm dài hương phấn nhạt
Còn rối lòng nhau một mối tơ.

Quê xa mây nhuốm màu quan tái
Thềm cũ rêu lan nhạt dấu hài
Chim kêu âm điệu buồn thê thiết
Chập chờn sương khói giấc liêu trai.

PHAN MẠNH THU - K9

Thứ Tư, 26 tháng 8, 2020

NHỮNG NHÁNH SÔNG CUỘC ĐỜI

 

Cuộc đời người như những dòng sông
Những dòng sông thật nhiều nhánh rẽ
Là con suối khi còn tấm bé
Rồi vào đời với những khúc quanh

Nhánh nào sẽ mang sắc biếc xanh
Nhánh nào sẽ mang màu hồng thắm
Nhánh nào vui một đời say đắm
Nhánh nào buồn đau buốt xót xa

Nhánh mùa xuân sẽ trổ ngàn hoa
Nhánh mùa hạ rực nồng cháy bỏng
Nhánh mùa thu u sầu lẻ bóng
Nhánh mùa đông lạnh buốt tâm hồn

Nhánh nào màu tím ngắt hoàng hôn
Nhánh nào là bình minh rực rỡ
Nhánh nào làm con tim rạng vỡ
Nhánh nào cho hạnh phúc dâng đầy

Sông hòa vào biển lớn là đây
Thỏa sức bay trong trời cao rộng
Những ước mong không còn là mộng
Phước phần kia định số cuộc đời

Nước sẽ theo mây gió trùng khơi
Trở về nguồn thành con suối nhỏ
Là hóa kiếp một đời rồi đó
Buồn vui gì cũng chỉ thế thôi ...

Nguyễn Tấn Lực - K6

Hình ảnh này không có thuộc tính alt; tên tập tin này là 117968121_2735053926770448_1562538938541285947_n.jpg

Thứ Ba, 25 tháng 8, 2020

VỀ THĂM THÀNH PHỐ BIỂN


Tôi về thăm thành phố biển chiều nay
Thuyền cập bến, sóng xô bờ chào khách
Như hỏi tôi có gì mà hờn trách
Cho cơn gió chiều ghen thổi tóc bay?
Ngồi bên nhau không uống rượu mà say
Anh chếnh choáng ánh mắt nhìn em đó
Em ghen không mà má em ửng đỏ
Mặc mây trắng trôi về phía chân trời
Sóng và gió, mây và trời...và em
Bao nhiêu miền thơ mộng giống nơi đây
Gió có thể trả lời và mây nhận biết?
Còn con người im lặng đến ngất ngây
Tôi trở về thành phố biển chiều nay
Thủy triều dâng đuổi còng con trốn mất
Bàn chân ta tạm in trên nền cát
Sóng xô bờ xóa vết chịu mang ơn
Chia tay nhé...chia tay thành phố biển
Bờ cát vàng bịn rịn níu chân tôi
Khách lưu luyến rồi nhìn nhau tiếc nuối
Gió chòng chành mằn mặn chạm bờ môi

Mai Mộng Tưởng - K6

Thứ Hai, 24 tháng 8, 2020

TRUYỆN NGHÌN LẺ MƯỜI MỘT ĐÊM

 

Đêm nay, hai chị em nàng Scheherazade và Dinarzade không kể cho vua Shahriyar nghe về chuyện tình yêu, chiến tranh, phép thuật, về những vị vua, những cô gái đẹp, bọn ăn mày… mà đổi sang đề tài mới, cực kỳ hấp dẫn, đêm nay hai nàng kể về bọn…đầy tớ ! Nhà vua phàn nàn:
- Bọn đầy tớ thì có gì là hấp dẫn, chúng chỉ là lũ làm công ăn lương, bình thường như Đan Trường đi hát, có gì để kể?
- Tâu Hoàng thượng, (Nàng Scheheraza lên tiếng trước)…chuyện kể rằng…ngày nảy ngày nay, tại một đất nước xa lạ, cách xa thành Bagdad vài chục ngàn cây số, ở đó mọi thứ đều kỳ lạ, tỉ như…họ không chịu phát triển, họ thích bú mớm, họ ăn bất cứ thứ gì…nhưng điều kỳ lạ lý thú nhất đó là chuyện về những người đầy tớ…
- Tâu Bệ hạ (Nàng Dinarzade phụ họa), đúng vậy, tại xứ sở này muốn làm đầy tớ đâu phải là chuyện dễ, trước hết phải có lý lịch chuẩn không phải chỉnh, sau nữa phải là con của đầy tớ nào? bởi lẽ ở đây đầy tớ cũng mang tính chất cha truyền con nối, cho nên có người mới tuổi… măng non đã được cất nhắc vào những vị trí đầy tớ xung yếu, vì vậy, nếu một ngày nào đó, bệ hạ có du lịch đến xứ sở kia, bệ hạ cũng đừng “ngạc nhiên chưa” khi được biết cả dòng họ cùng nhau làm đầy tớ, theo nguyên tắc thừa trong nhà mới ra người ngoài. Còn một con đường để làm đầy tớ nữa là phải có thật nhiều tiên, bỏ ra tỉ tỉ tiền để mua chức đầy tớ, mua được rồi thì ra sức vơ vét để thu hồi vốn, kiếm lãi, cũng có thể là hót-gơ, tỉ như xinh đẹp như cô em Dinarzade đây thì không cần có đơn xin làm…đầy tớ, cũng được tuyển chọn ngay và thăng chức thần tốc trong một thời gian cực kỳ …ngắn.
Vua Shahriyar nghe đến đây thấy lạ quá, hấp dẫn quá, bèn giục:
- Kể nhanh nhanh lên chút nào, ở đất nước của các nàng đây có ai muốn làm đầy tớ đâu, cực chẳng đã chứ họ bị bóc lột, bị coi khinh, bị…đủ thứ, còn cái xứ sở kia đầy tớ gì mà có giá dữ vậy?
Nàng Sheherazade không dại gì mà vội vã, nàng chậm rãi …
- Như thế mà bệ hạ thấy lạ à? Nó khác với đầy tớ đang theo hầu bệ hạ nhiều lắm, ở đây thì bệ hạ có quyền sai khiến đầy tớ, còn xứ sở kia thì đầy tớ sai lại ông chủ, có quyền hành ông chủ ra bã mỗi khi ông chủ có vấn đề liên quan đến thủ tục hành…là chính, có quyền mắng nhiếc, chửi bới, thậm chí bạt tai đá đít ông chủ thoải mái.
- Thưa bệ hạ (nàng Dinarzade tiếp lời), không như nhà vua nghĩ đâu, đầy tớ ở đây không hề bị bóc lột mà ngược lại…họ giàu nứt đố đổ vách, sau khi bay vài đường bay ngoạn mục, họ hạ cánh an toàn, có người tài sản ăn cả chục đời con cháu không hết, nếu đến đó du lịch, hễ bệ hạ nhìn thấy những tòa biệt thự nguy nga diễm lệ, trang điểm vài chiếc xe xịn, hay những biệt phủ rộng vài héc-ta với nhiều công trình hạng mục độc đáo không thua gì vua chúa thời xưa, thì đó, đó…chính là nhà ở của các vị đầy tớ !
Vua Shahriyar mở to con mắt bên phải, lé con mắt bên trái, hai tai vểnh lên như tai thỏ nghe như nuốt từng lời hấp dẫn của hai chị em nhà Scheherazade, bỗng nhiên ngài hỏi một câu nghe…lãng nhách:
- Đầy tớ mà giàu như những ông hoàng Ả-rập thế kia, chắc cái xứ sở kỳ lạ đó những ông chủ giàu khủng khiếp hai nàng nhỉ?
Câu hỏi lãng nhách là thế mà chẳng hiểu sao hai nàng cũng trả lời nghe…lãng xẹt:
- Dạ, ngược lại thưa ngài!
- Ngược lại là ngược thế nào?
- Dạ, trời sáng rồi ạ…
- Thế thì đêm mai ta muốn nghe tiếp, nghe tiếp...

Thường Đoàn - K9

Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2020

MÙA THU KỶ NIỆM

 .

Thu về phượng buồn thôi khoe sắc
Những cánh hoa muộn màng vội vã ra đi
Man mác mùa thu lưu dấu kỷ niệm gì...?
Niên học mới đang chờ ngày khai giảng
Tà áo trắng tung bay trời hừng sáng
Dĩ vãng lâu rồi khoảng cách xôi xa
Tưởng rằng ta đã quên hết rồi mà
Sao vẫn nhớ hòa chung cùng nhịp đập
Một buổi sáng sân trường vui tràn ngập
Gặp lại nhau trong ánh mắt dịu hiền
Đàn chim non như chào đón ánh tân niên
Thầy cô, bạn bè ...hôm nay về đông đủ
Kỷ niệm học sinh yêu thương và bất hủ
Hình ảnh tuổi thơ theo mãi bước chân đời
Dù hôm nay tuổi hạc gần đất xa trời
Luôn âu yếm, nâng niu và cất giữ
Ôi đẹp quá mùa thu và ngôn ngữ!
Đồng cất lên hai tiếng nói "tựu trường"
Ta cùng bạn đang nghe giai điệu vấn vương
Thời tuổi ngọc xa xưa về vọng lại

Hồ Tiến Triển - K7

Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2020

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN

 

CHUYỆN THẰNG TÝ SUYỄN

Hắn tuổi Tý, cha mẹ đặt luôn cho hắn tên Tý cho dễ nhớ, từ lúc mới sinh ra hắn đã bị bệnh suyễn bẩm sinh, tội cho hắn, cứ mỗi khi tró dái, xin lỗi…trái gió trở trời, là hắn chổng khu lên thở lấy thở để thật tội nghiệp, bởi vì thế mà hắn còm cõi có lớn nổi đâu so với bạn cùng trang lứa, thấy vậy, mọi người trong gia đình cũng như hàng xóm chết danh hắn cái tên là thằng Tý suyễn!
Sức khỏe có hạn, học hành thì lẹt đẹt, chơi thể thao thì dở ẹt, oẳn tù tì cũng thua luôn…tuy vậy, Tý suyễn rất quyết tâm đổi đời, nó muốn có một danh phận rỡ ràng, chứ không thể mãi mãi ốm yêu ho hen với biệt danh Tý suyễn được. Hắn quyết tâm học, mặc dù cái sự học của hắn cố gắng lắm cũng ở mức dưới trung bình một bậc, chật vật lắm hắn cũng học xong phổ thông, có tấm bằng phổ thông, chưa thỏa mãn, hắn muốn phải có bằng đại học mặc dù sức học là không thể, nhưng ơn trời, thằng Tý được sinh ra vào thời hoàng kim “bằng cấp giả” của đất nước hạnh phúc, nên chuyện có tấm bằng đại học đối với nó dễ như bỡn, chỉ cần có tiền là ô-kê! Thằng Tý rời quê đến thành phố khác xin việc và làm đủ 4 năm, đúng với thời gian học đại học, lao động làm ra tiền, bỏ ra một phần tiền mua tấm bằng đại học, trở về quê, chìa ra tấm bằng đại học, mọi người ai cũng lé con mắt bên trái, nghỉ ngơi một thời gian, thằng Tý tiếp tục rời quê, nói đi học thạc sỹ, nhưng kỳ thực là đến thành phố trước đó để tiếp tục cày kiếm tiền, hai năm sau, bằng thời gian học thạc sỹ, hắn mua tiếp cái bằng nữa rồi về quê với cái mác thạc sỹ kinh tế, dân làng kính cẩn nghiêng mình…
Có bằng thạc sỹ, Tý suyễn cũng chưa nghĩ đến chuyện xin việc làm, nó thừa biết thời buổi bằng cấp nhiều như rươi tháng mười một , mà thất nghiệp cũng đông như quân nguyên này, dễ gì xin được việc làm, thế là hắn quyết tâm phải có bằng tiến sĩ mới may ra…nhưng, các bằng cấp kia thì mua rất dễ, chứ bằng tiến sĩ phải bảo vệ luận án, làm sao đây?
Cái khó ló cái khôn, hắn nhớ ngay đến chuyện mấy cái lò ấp tiến sĩ cấp tốc, hắn nhớ ngay đến thằng bạn lẹt đẹt cùng lớp, con một quan chức to to, học hành chữ không đầy cái lá mít, ăn chơi là chính, thế mà nay cũng tiến sĩ như ai, cũng làm quan vừa vừa hơi to như ai, Tý suyễn gặp hắn:
- Ê mày, học như mày sao có được tiến sĩ?
- Cần gì học mày, cứ vô lò “ấp” một cái “nở” ngay!
- Giờ tao muốn ấp kiếm cái tiến sĩ kinh tế được không mậy?
- Dễ ẹt, với điều kiện…
- Nói thiệt, tao có biết khỉ gì đâu mà làm luận án?
- Tau còn dốt hơn mày nữa, có sao đâu? Mày có 500 chai đó không?
- Chi vậy?
- Ngu vậy mầy, bằng tiến sĩ cho không mày à? thằng nào học giỏi thật sự cũng phải “nhả”…300 chai, học lẹt đẹt như tao với mày phải 500 chai, có khi hơn nữa đó mậy!
- Đồng ý…tiền bạc là chuyện nhỏ, bằng tiến sĩ mới là chuyện lớn!
Tý suyễn được thằng bạn dẫn tới viện Hàn lâm không học, và được giới thiệu rằng thì là viện này “ấp” mỗi năm cho ra lò vài trăm tiến sĩ đủ loại, cả hai đến gặp một vị tai to to, mặt bự bự, riêng lão này mỗi năm ấp khoảng trên dưới 40 trứng không phôi, nói một cách dân dã là trứng không có…trống, tất cả đều nở rộ, không trứng nào bị ung, thằng bạn láu táu:
- Tau với mày đều thuộc loại trứng đó, nhưng không sao, có bằng tiến sĩ là được trọng vọng cái đã, được mọc thêm cánh cái đã, còn chuyện chi ai biết!
Sau một hồi “thổ lựng”, chủ lò ấp chốt hạ như sau: Tý suyễn về nhà ăn chơi, kê cao gối mà ngủ, đợi ngày ra trình diện cho “hội đồng” thấy dung nhan và nhận bằng…tiến sĩ, còn bây giờ “ứng” trước 300 chai, nhận bằng xong thanh toán nốt 200 chai, oke! Cậu cần bằng tiến sĩ kinh tế phải không? đây, đề tài của cậu là… “nghiên cứu ngôn ngữ đòi nợ giữa các tổ chức kinh tế”! xong.
Đó là toàn bộ câu chuyện vì sao mà thằng Tý suyễn trở thành Tiến sĩ, làm mưa làm gió ở một cơ quan hành chính, làm cha làm chú đè đầu cưỡi cổ dân làng.

Thường Đoàn - K9 (tháng 8/2020)

Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2020

NHỚ


Nhớ biển Sơn Trà, nhớ phố xưa
Hàng thông cao vút lá đong đưa
Nhịp sóng chờn vờn xô bờ cát
Chiều Đông nắng nhạt gió sang mùa.

Mây trời lãng đãng khéo điểm tô
Muôn hình vạn dạng nét mơ hồ
Giăng ngang đỉnh núi xa mờ ảo
Để người về... dừng bước ngẩn ngơ.

Miên man dòng chảy nước xanh trong
Lữ khách đến đây thấy nao lòng
Phà xưa bến cũ không còn nữa...?
Đà Nẵng khác rồi... cả khúc sông.

Thiên nhiên ưu ái tạc dáng hình
Ngũ Hành Sơn một dải đẹp xinh
Trông trời, ngó biển, nhìn sông núi
Hang động cảnh quan thật hữu tình.

Có một ngôi trường tên Đông Giang
Mấy chục năm qua vẫn vững vàng
Theo thời gian dòng đời thay đổi
Giữ chân tình...vẹn tiếng Đông Giang.

Xứ Quảng thân thương ngày trở về
Trường xưa bạn cũ ấm lòng ghê
Tìm trong kỷ niệm cùng nhau nhớ
Lại nhớ...xa rồi...dạ tái tê.

Lê Thị Ngọc Yến - K8.

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2020

THINH KHÔNG CHỢT BỖNG


Tê rần mệt lữ gót chân
Thinh không chợt bỗng chuông ngân gọi về
Dặm mòn bao nẻo nhiêu khê
Lẻ đôi tay trắng bốn bề quạnh hiu

Lụa bay mấy thuở mỹ miều
Chim di cánh mỏng nghe chiều dần trôi
Mênh mang ngày cũ đâu rồi
Suối khe rừng rú lưng đồi nguyên sơ

Giang hồ áo giũ cơn mơ
Bập bềnh quang gánh lững lơ ven đời
Buông lơi trăm mối rối bời
Nhẹ tênh mùa lá giong khơi chiều tà

Sậm buồn giấy mỏng chi mà
Câu thơ mực tím nét nhòa ngày xanh
Chập chờn tóc gội hương chanh
Ru hời chiền chiện trên cành võng đưa

Nhớ ơi đong mấy cho vừa
Nghìn thu mù mịt giấc trưa ngày tàn
Mờ giăng khói đá mây ngàn
Bâng quơ nhặt mộng đá vàng rong rêu ./.

Thạch Thảo viên, Tuesday, August 18, 2020.
Vũ Đan Huyền - K7

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2020

VU LAN NHỚ MẸ


Dẫu gì cũng bụi hồng trần
Vui sao cõi tạm
tần ngần sắc không
Mẹ ơi hai tiếng mênh mông
Vô thường bản ngã
tơ vương cõi lòng

Heo may chạm ngõ sương lồng
Bão giông vạn nẻo
trông mong những ngày
Khói chiều un bếp vờn mây
Vén hoa bầu trắng
nhụy đầy giấc trưa

Nhớ thương nói mấy cho vừa
Mạ non hương liễu
đón đưa mùa về
Con về từng giọt mưa thu
Nhẹ nhàng mẹ hát
lời ru ơi à

Ru hời con ngủ cho ngoan
chợ phiên gồng gánh
nắng giòn phu thê
Mai kia con có về quê
Quà phần cho mẹ
Tóc thề pha sương

Ngô Thị Nhân (Chs ĐG)

GỬI NGƯỜI KÝ SINH


Thì tôi cũng ký sinh trùng
Vật vờ trong cõi minh mông phận người
Xin đừng chì chiết người ơi
Nỗi chung ngươn hạ từng hơi thở buồn

Hàng rong, quang gánh lùm xùm
Còng lưng ký gửi muôn trùng tử sinh
Áo cơm không có tội tình
Cô vi mùa dịch rùng mình vì nhau

Xin đừng lời nặng mà đau
Mai kia mốt nọ chân cầu nước trôi
Nhúm tro trong hủ thôi rồi
Bám vào đâu để bồi hồi tự sinh

Câu thơ viết gửi cho mình
Xin cho nhau chút ân tình thế thôi
Xin đừng ví dụ người ơi
Ký sinh người, ký sinh tôi
Một dòng!

Nguyễn Đại Bường – K10

Thứ Hai, 17 tháng 8, 2020

MỘT CHÚT...


Một chút...màu sắc trước hiên nhà...!
Lác đác trên cành...những bông hoa
Chậu Mai tứ quý giờ đang nở,
Giàn Lan thưa thướt bỗng nhạt nhòa.
Lộc Vừng trước ngõ màu tươi thắm
Đong đưa...cơn gió nhẹ thoảng qua,
Xanh tươi hoa lá trời mưa nắng
Một chút...niềm vui cái tuổi già !!!

Lê Thị Ngọc Yến - k8



Chủ Nhật, 16 tháng 8, 2020

BỎ QUÊN !!!


Người đi bỏ lại nụ cười
Bỏ trưa trốn giấc
nắng lười ngủ quên
Tàu cau đứng ngọn luyênh loang
Tiếng chim bìm bịp
gõ hàng lá rơi

Bên song bỏ dậu mồng tơi
Chiều xưa qua ngõ
đánh rơi đồng tiền
Bỏ vần thơ hót vành khuyên
Chợ phiên bán nốt
men tiên tửu hồng

Ừ thôi sáo đã sang sông
Tiếc chi buổi ấy
Sao không tỏ lời
Trăng triều con nước mênh mông
Thuyền ai liễu mỏng
Nhặt khoan bến ròng

Ngô Thị Nhân (Chs ĐG)

Thứ Bảy, 15 tháng 8, 2020

CƠN MƯA MÙA HẠ


Còn lại gì … khi anh về trường cũ
Cây phượng hồng ủ rũ đứng lặng im
Chầm chậm bước mà hồn tan đâu mất
Chỉ mơ hồ nghe thánh thót tiếng chim

Trường lớp đó không gian nào ngăn cách
Thèm được ngồi trên lớp cũ ngày xưa
Cô bạn nhỏ dáng mai hiền ngày đó
Có còn buồn khi chiều ướt cơn mưa ?

Ơi ký ức của một thời diễm tuyệt
Thoáng chập chờn cơ hồ một cơn mê
Chôn kỷ niệm dưới mấy tầng nhật nguyệt
Sao chẳng yên cứ ngất ngưỡng lao về

Anh bất giác nhìn hoa cười muốn khóc
Có em đâu san sẻ bớt nỗi buồn
Bên thềm cũ rêu hoang sầu cỏ mọc
Từng cơn mưa như giòng lệ trào tuôn …

Nguyễn Tấn Lực - K6

Thứ Sáu, 14 tháng 8, 2020

THÁNG TÁM


Tháng Tám em qua...nửa chặng đường
Lơ ngơ thầm hỏi !?! Gió muôn phương
Ô nè ! Dịch bệnh...ai đánh thức...?
Để xứ Quảng - Đà nỗi buồn vương.

Em trở về tìm chút nắng Thu
Ngoài kia trời đất phủ mây mù
Sợ rồi giông bão giăng đầy lối
Để đêm này...trăng cũng dần lu.

Tháng Tám chơi vơi giữa dòng đời
Mạnh mẽ lên...đừng dễ buông xuôi
Hãy nhìn mọi người đang chiến đấu
Lòng quyết tâm xen lẫn nụ cười.

Những ngày còn lại...thấy nôn nao
Giãn cách...ngăn dịch...cố gắng nào...!
Xin nguyện cầu đẩy lùi mầm họa
Đất nước vui...hát khúc tự hào !!!

Lê Thị Ngọc Yến - K8
Ngày 12/8/2020.

Thứ Năm, 13 tháng 8, 2020

GHÉT


Em ghét anh rưng rức suốt trong mơ
Rồi cả lúc giận hờn vu vơ vẫn ghét
Tâm trạng em đầy sóng lòng gào thét
Trắng xóa bãi bờ thao thức năm canh
Em ghét anh như là chưa từng...ghét
Vẫn yêu anh như thuở mới vừa yêu
Em chẳng màng sông dài rộng bao nhiêu
Vẫn biết phù sa sông từng chở nặng
Em ghét anh chẳng cần chi mưa nắng
Mặc trái tim yêu không nói thành lời
Còn bây giờ hai đứa ở hai nơi
Nỗi nhớ niềm thương đong đầy đáy mắt
Có phải ta đang nhớ quay nhớ quắt
Bởi một tình yêu không bến không bờ
Em ghét anh gối đẫm ướt trong mơ
Xen lẫn yêu thương da diết dại khờ...

Mai Mộng Tưởng - K6

Thứ Tư, 12 tháng 8, 2020

BIỂN QUÊ MÌNH


Mai về thăm biển quê mình
Ngắm màu nước biếc lung linh cánh buồm
Ngàn sao đáy mắt Pha Luông
Hương mùi con gái nắng buông bãi chiều

Cầu cong mấy nhịp trời yêu
Đầy vơi con nước trăng triều lá rơi
Đèn đêm lộng cá mùa phơi
Điện vồng lưới lượn mây bơi gió làn

Non ngày Tàu rủ bạn khơi
Hải Âu đớp bóng lả lơi sóng luồn
Tửu đào sương mặn kỉ trao
Ngọt môi má thắm dể nào là quên?


Ngô Thị Nhân (Chs ĐG)


Thứ Ba, 11 tháng 8, 2020

THIÊN THẦN ÁO TRẮNG


Những chuyến bay trở đầy ắp yêu thương
Từ mọi nơi hướng về vùng tâm dịch,
Các bạn đang làm những điều có ích
Cùng chung lòng đánh đuổi giặc Cô vi.

Những Thiên thần chẳng ngại chốn hiểm nguy
Quyết đấu tranh giành lấy quyền tự chủ
Có những đêm bộn bề...quên giấc ngủ
Lớp khẩu trang, che gấu nét mệt nhoài.

Những chiến binh ! Hỏi các bạn là ai...?
Mang nét đẹp nhân văn...lòng đôn hậu
Đang sẵn sàng cùng miền Trung chiến đấu
Biết sẻ chia, chăm chỉ tránh sai lầm.

Những con người...lòng nhiệt huyết từ tâm
Yêu biết mấy những thiên thần áo trắng,
Trên đôi vai vẫn đang còn gánh nặng
Mang ân tình tiếp sức với miền Trung.

Còn có thêm nước bạn nguyện đồng lòng
Giữa tâm dịch...quyết đẩy lùi...mầm dịch
Đà Nẵng Quảng Nam chờ mùa du lịch
Đón người về dạo bước ngắm trời mây.

Xin cảm ơn thành phố đáng yêu này
Cảm ơn những tấm lòng vàng...áo trắng
Những Thiên thần đấu tranh trong thầm lặng
Chống dịch thù bằng cả trái tim yêu.


Lê Thị Ngọc Yến - K8




NỖI NHỚ


.

Tuổi thơ ngây bên cha

Cha yêu thương trìu mến
Tuổi ngây thơ bên mẹ
Mẹ vỗ về yêu thương!

Tuổi ngây thơ như mới
Như mới vừa hôm qua...
Hôm nay con khôn lớn
Vẫn nhớ hoài ngày thơ!

Lời mẹ ru tha thiết
Sóng dâng trào tim con
Quê hương ngày thơ ấu
Mãi yêu hoài không phai!

Mẹ nắm tay con bước
Cỏ úa dấu chân mòn
Thương hoài hình bóng mẹ
Dưới nắng chiều nghiêng nghiêng

Đường quê xanh xanh lá
Nhớ trái chín chùm cơm
Ngọt lịm môi ngày nhỏ
Thương hoài bờ vai cha!

Cha chừ nơi xa lắm
Mỗi bận con trở về
Nghĩa trang chiều trở gió
Lặng quỳ trước mộ cha!

Thương mẹ phương trời lạ
Lòng bời nỗi nhớ quê
Các con luôn tâm niệm
Cầu mẹ mãi an vui...


Huỳnh Thị Thiệp - K10

Chủ Nhật, 9 tháng 8, 2020

TỪ HÔM

Từ hôm nước chảy xa nguồn
Dửng dưng hạt cát để buồn phù sa
Gác chân lên cõi ta bà
Mới hay thực thực cũng là hư hư

Từ hôm nước chảy xa bờ
Ngó quanh đâu cũng mịt mờ thiên lương
Đôi tay chắp giữa vô thường
Hiểu ra có có cũng dường không không

Từ hôm nước chảy quanh đồng
Cỏ non xanh với gai chông nẩy mầm
Vắt mình qua cuộc trăm năm
Phù sinh chẳng khác thăng trầm phù vân

Từ hôm nước chảy ngại ngần
Biệt ly và chỉ một lần này thôi
Dập dềnh theo nhịp nổi trôi
Còn chăng tiếng thét gào nơi nghìn trùng

Đêm nghe tiếng sấm gọi rừng
Con tim đau đáu ngọn nguồn lạch sông
Sá gì ghềnh thác đục trong
Làm con cá lội ngược dòng bơi lên

Huỳnh Văn Mười - K7

Thứ Năm, 6 tháng 8, 2020

NÓI VỚI EM


Cơ mà tội nghiệp em tôi
Khẩu trang che kín vành môi điệu đà
Bên mình cứ tưởng người xa
Dung nhan xếp lại cho qua đận này
Khẩu trang chừa cái chân mày
Ôi sao vời vợi làn mây đượm buồn
Chắc lòng kẻ đón, người nuông
Hay đâu thế sự ác ôn thế này
Bây giờ ai dám cầm tay
Xà phòng, nước rửa đặt bày trớ trêu
Em đi qua mảnh trời chiều
Con tim góp lại những điều ngổn ngang
Trên sân cỏ mọc hoang tàn
Chờ em thì đã mùa sang mất rồi
Đắng lòng chi thế em tôi
Giấc mơ chừ đã xa xôi nghìn trùng
Khẩu trang che kín bịt bùng
Má hồng rồi nhạt, nụ hồng rồi phai
Thu tàn rớt cọng heo may
Hạt sương ướt lịm đôi vai tội tình
Khẩu trang che nửa cái nhìn
Xem trong thiên hạ nửa mình nửa ta
Giữa trưa mắt bổng nhập nhoà
Thấy người người mất, thấy ta ta còn
Khẩu trang là cái cỏn con
Miễn còn âm tính là còn ngát hương
Đôi mi chớp giữa vô thường
Em tôi còn phấn, lược gương còn dồi
Khẩu trang để lại bên đời
Cười lên một nụ cho rơi nghẹn ngào

Huỳnh Văn Mười - K7


Thứ Tư, 5 tháng 8, 2020

RA ĐỒNG THĂM MỘ


Cát bụi chưa thành tôi đi thăm cát bụi đã thành
Cái chuyển động tìm về cái bất động
Tháng Năm về trời mây dâng khói hương
Đồng mông lật đất thản yên nằm.

Tiên linh tôi tích trầm hơi thở cũ trong tôi
Giọng nói hưởng âm ngàn năm còn mới
Nhát cuốc cỏ xé vào quá khứ
Bật mầm xanh mai sau

Con tôi từ Sài Gòn gọi về hỏi hôm nay ba làm gì
Tôi trả lời hôm nay ba về quê về thăm đất
Ủa, ba đang ở quê mà
Ừ, đang ở quê mà nhớ quê con ạ

Rồi mai kia mốt nọ các con tôi
Lại như tôi học ông bà mình i tờ lề đất
Nhỡ đường đời có bám chút bụi nào
Các con ơi đừng vội vô tình giơ tay phủi.

Nguyễn Đại Bường - K10

Thứ Ba, 4 tháng 8, 2020

ĐẾN TẬN BAO GIỜ


Người con gái biết bao giờ trở lại
Mà mình anh vẫn ngồi hát bên trời
Lá héo úa đợi chờ rồi mấy độ
Bến sông buồn lạnh lẽo lắm thu ơi!

Tình yêu đó anh khắc vào bia đá
Nên muôn đời muôn kiếp cũng không phai
Người con gái mắt xanh màu ngọc bích
Tình yêu kia có vương nhẹ gót hài?

Nỗi đợi chờ đã vàng lên nắng hạ
Màu cô đơn phủ kín cả khung trời
Em đâu biết lần yêu là tất cả
Nên một đời vẫn lặng lẽ bơ vơ

Anh ngủ vùi bên dòng sông thương nhớ
Và chiêm bao nguyên vẹn bước em về
Em có biết hồn anh mờ rêu phủ
Đến bao giờ tình mới hết đam mê…

Nguyễn Tấn Lực - K6

Thứ Hai, 3 tháng 8, 2020

THƯ VỀ ĐÀ NẴNG


Lâu thiệt chưa về thăm Đà nẵng
Giữ trong lòng đằng đẵng nhớ thương
Những em tôi xa mặt cách lòng
Những bạn hữu tỏ tường nhân cách

Đà nẵng đáng thương và đáng trách
Trong mỗi người dứt áo ra đi
Trong mỗi ai còn rất yêu - vì
Một Đà nẵng gọi là thân thuộc

Đà nẵng tôi một thời đã trước
Đà nẵng em đang ở bây giờ
Mỗi tâm hồn ấp ủ bài thơ
Nay đã rách từng giờ lệ nhỏ

Đã vắng hoe nắng hè trên phố
Đã chia xa bên nớ góc đường
Đã nhìn đâu cũng thấy tai ương
Buồn biết mấy đương mùa dịch bệnh

Đêm Đà nẵng hỏi cùng gió biển
Họa từ đâu sao khó trả lời
Chỉ dể cho đổ tội ông trời
Mà sự thật chính là bọn ác

Đây thơ bêu tên loài dịch tặc
Tới tràn lan - lây thật là mau
Gọi đích danh là bọn cúm tàu
Nhân loại sẽ túm đầu tính sổ

Đà nẵng ơi gồng mình kẻ ở
Từ hôm nay thương khó cùng nhau
Rồi lại yêu như thuở ban đầu
Bến nước bờ sông cùng hò hẹn

Không đâu khác - phải là Đà nẵng
Rạch một đường : chiến tuyến ! đứng lên
Gánh nỗi đau - cho cả nước yên
Đà nẵng mạnh ...hơn cả thời chống giặc...! ?

(Còn giặc mô - thì - ai - người - nấy - biết ! )

Nguyễn Hữu Thụy - K3 (S.gòn 3.8.2020)

Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2020

DÒNG SÔNG NHỚ...


Ai cũng có dòng sông xưa để nhớ
Nước Hàn Giang uốn lượn giữa đôi bờ,
Chuyến phà ngang trong trí nhớ...tuổi thơ
Chân lầm lũi theo dòng người hối hả.

Có những sớm mùa Đông trời lạnh giá
Xuống xe lam tất tả vội qua phà
Rồi quay về cho kịp bởi trường xa
Tiếng trống điểm...vừa ngay đầu tiết học.

Tôi trở về...xuôi tìm trong ký ức
Bên kia bờ là kỷ niệm ngày thơ
Có biển xanh, đỉnh núi phủ mây mờ
Nghe xao xuyến bước chân người lữ thứ.

Nhìn dòng sông khơi lòng niềm tâm sự
Hỏi thời gian có ngừng nghỉ bao giờ...?
Một mình buồn, đứng tựa bến sông mơ
Nghe nối tiếc...ngày về...vui là thế !!!

Không chuyến phà nước dập dềnh mấp mé
Những cây cầu nối nhịp bắc qua sông
Ngoảnh lại nhìn nơi ấy...phía đằng đông
Buồn hiu hắt, mai xa rồi phố thị.

Ôm kỷ niệm thêm một lần bạn nhỉ...!
Chút tâm tình gởi trọn vẹn yêu thương
Nếu mai này ai trở lại cố hương
Phút lắng đọng tìm về dòng sông nhớ.

Lê Thị Ngọc Yến - K8