Thứ Hai, 3 tháng 8, 2020
THƯ VỀ ĐÀ NẴNG
Lâu thiệt chưa về thăm Đà nẵng
Giữ trong lòng đằng đẵng nhớ thương
Những em tôi xa mặt cách lòng
Những bạn hữu tỏ tường nhân cách
Đà nẵng đáng thương và đáng trách
Trong mỗi người dứt áo ra đi
Trong mỗi ai còn rất yêu - vì
Một Đà nẵng gọi là thân thuộc
Đà nẵng tôi một thời đã trước
Đà nẵng em đang ở bây giờ
Mỗi tâm hồn ấp ủ bài thơ
Nay đã rách từng giờ lệ nhỏ
Đã vắng hoe nắng hè trên phố
Đã chia xa bên nớ góc đường
Đã nhìn đâu cũng thấy tai ương
Buồn biết mấy đương mùa dịch bệnh
Đêm Đà nẵng hỏi cùng gió biển
Họa từ đâu sao khó trả lời
Chỉ dể cho đổ tội ông trời
Mà sự thật chính là bọn ác
Đây thơ bêu tên loài dịch tặc
Tới tràn lan - lây thật là mau
Gọi đích danh là bọn cúm tàu
Nhân loại sẽ túm đầu tính sổ
Đà nẵng ơi gồng mình kẻ ở
Từ hôm nay thương khó cùng nhau
Rồi lại yêu như thuở ban đầu
Bến nước bờ sông cùng hò hẹn
Không đâu khác - phải là Đà nẵng
Rạch một đường : chiến tuyến ! đứng lên
Gánh nỗi đau - cho cả nước yên
Đà nẵng mạnh ...hơn cả thời chống giặc...! ?
(Còn giặc mô - thì - ai - người - nấy - biết ! )
Nguyễn Hữu Thụy - K3 (S.gòn 3.8.2020)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét