Thứ Tư, 18 tháng 1, 2017

Lá Có Rơi Ngang


Ví dầu lá có rơi ngang
Ầu ơ xin ghé quá giang cuộc tình
Ờ mà gió mãi nghiêng chinh
Cội hoa Thạch Thảo lặng hình ngóng ai

Thơ Đan Huyền hoặc tuyền đài
Thiên thu gởi lại dặm dài tương tư
Bụi trần tố lốc mãi từ
Ban sơ mặc khải hình như như là

***

Tình ơi thẫm tím nụ cà
Tím rừng hoang dã tím ta liệm hồn
Giấc nồng vương vãi cô thôn
Đắm say ngầy ngật bồn chồn Vu sơn

Mù sa nghiệt ngã dỗi hờn
Mây che cố xứ đường trơn lối về
Động hờ âm vọng tê mê
Qua trời buốt nhớ ủ ê không lời

Suối khô cỏ rối đá bời
Dập duềnh mộng tưởng người ơi thác ghềnh

Thạch Thảo viên, Thursday, January 5, 2017
Vũ Đan Huyền. K7

Không có văn bản thay thế tự động nào.

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2017

VỀ BÊN DÒNG SÔNG



Về bên con nước Thu Bồn
Vẫy tay rủ ánh chiều buông cùng đò.

Ngày đi sông đã dặn dò
Khi về nhẹ trút trấu tro xuôi dòng

Trách chi bồi lở, lớn ròng
Chỉ thương bèo bọt long đong bể nguồn

Nửa tôi chảy với dòng sông
Nửa tôi lắng lại làm hòn đất quê

Bàn chân mỏi mệt cõi về
Đêm nằm nghe tiếng rui mè trối trăn

Sương thu đằm ngọn cỏ vàng
Ướp dùm ngọn tóc hoa râm vào mùa

Dạ thưa giun dế nhặt thưa
Ru giùm tôi giấc mới vừa oa oa

Cho tôi say giữa canh gà
Êm như chiếc lá la đà mặt sông.

Nguyễn Đại Bường - K10

Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2017

KHÚC HÁT TUỔI HAI MƯƠI


( Viết cho thành phố 20 tuổi )

Sông Hàn quê tôi,
dải lụa xanh tươi mát.
Mang trong lòng khúc hát tuổi hai mươi.
Mỗi một ngày qua,
là nốt nhạc xinh tươi...
Thêm tiếng hát,
bên nụ cười rạng rở.
Người Đà Nẵng,
đã mấy mùa trăn trở...
Để hôm nay,
rộng mở tương lai.
Nhà cao cao với những chiếc cầu dài,
Đêm huyền diệu soi hình hài đáy nước.
Bến Bạch Đằng,
chiều,
thong dong em bước...
Gió Sông Hàn lướt thướt tóc qua vai.
Đêm Bà Nà,
lưu luyến bóng hình ai ?
Mà dùng dằng,
không trôi,
mây lởn vởn...
Chiều Mỹ Khê sóng xô bờ đùa giỡn,
Sóng,
cát,
say tình...
mơn trớn mãi không thôi !
Đỉnh Bàn Cờ,
mây lửng thửng,
lười trôi...
Bởi Tiên ông chơi cờ,
đâu cần chi vội vã !
Chiều Ngũ Hành Sơn,
chuông chùa,
ngân thong thả...
Thanh thản,
yên bình,
thấm đẩm cả không gian !
Ai đã một lần,
Qua danh thắng Hải Vân Quan ?
Mới thấy được quà thiên nhiên ban tặng.
Khúc hát tuổi hai mươi,
nghĩa,
tình,
sâu nặng.
Sông Hàn mãi xanh,
hứa hẹn,
Một thành phố,
phồn hoa....

ĐOÀN VĂN THƯỜNG K9
(Tháng 12/2016)

Trong hình ảnh có thể có: đêm, bầu trời, nhà chọc trời, ngoài trời và nước

TIN BUỒN



Chúng tôi nhận được tin cụ bà Nguyễn Thị Máng là thân mẫu chị Lưu Thị Lụa cựu học sinh Đông Giang Khóa 2 vừa mới qua đời. Gia đình Đông Giang xin phân ưu cùng gia đình chị, cầu mong hương linh cụ sớm siêu thoát.

THOÁNG ÁNH ĐÈN XA




denNgóng én xuân xưa 

gió chiều nay chợt cút côi 
Ngang sông nào biết lở hay bồi 
Vầng trăng mấy bận âm thầm lả 
Con nước bao mùa lặng lẽ trôi 
Khắc khoải người đi mờ đỉnh núi 
Bâng khuâng kẻ ở ngút chân đồi T
hu đông mòn mỏi chờ tin nhạn 
Cánh én vào xuân chẳng khứ hồi 

NGUYỄN SINH K7 (Bài họa) 

Bóng Lặng Côi 

Ảo ảnh sa mù bóng lặng côi 
Người ơi sóng cả lút cồn bồi 
Bơ thờ góc bể tình chìm lặng 
Quạnh vắng chân trời phận nổi trôi 
Gió hú rừng hoang vang triền núi 
Mây quầng suối cạn phủ lưng đồi 
Xa vời cố xứ hồn say ngã 
Quặn thắt sầu dâng vọng mấy hồi 

 VŨ ĐAN HUYỀN K7 (Bài họa)

TIẾC THƯƠNG THẦY


VẼ VÒNG TRÒN ĐỒNG TÂM: TẬN TỤY, HIỀN LÀNH, ĐÔN HẬU
CHO PHƯƠNG TRÌNH HỮU NGHIỆM: TRI ÂN, KÍNH TRỌNG, TIẾC THƯƠNG.


NHẤT CHI MAI VẪY CHÀO ĐINH DẬU ĐẾN !


ĐỪNG lo đất nước mãi thiên tai
BẢO nổi qua thôi chẳng kéo dài
XUÂN đến trời xanh tia nắng trải
TÀN đông lá đổ, nụ thêm sai
HOA xuân khởi sắc người mong mãi
RỤNG lá mai già thỏa ý ai
HẾT tết xuân đi xuân lại đến
ĐÊM QUA SÂN TRƯỚC MỘT NHÀNH MAI.

Trần Ngọc Anh K10

THƯ MỜI



TIN BUỒN




Trong hình ảnh có thể có: văn bản

CUỘC ĐỜI BUỒN


Cuộc đời buồn như những dòng sông
Những dòng sông mang đầy tâm sự
Làm sao quay về thời quá khứ
Cao cánh diều đồng cỏ rong chơi

Cuộc đời buồn như lá vàng rơi
Quay cuồng điên trong chiều gió lộng
Và đời người khác nào giấc mộng
Thoáng một chiều tóc đã pha sương

Cuộc đời buồn như nắng thu vương
Vàng tươi trong phút giây rồi tắt
Còn lại chăng một đời hiu hắt
Những âm thầm ray rức hồn ta

Cuộc đời buồn như những sân ga
Con tàu đi còn mình ở lại
Đó là lúc tâm hồn tê tái
Hoang lạnh buồn theo tiếng còi xa ...

Nguyễn Tấn Lực K6

Cô Thôn Tết Đến


Lũng vắng mênh mang một góc trời
Nồng xuân nắng ấm én rong chơi
Mềm môi cúc thắm vơi người viếng
Mỏng cánh đào tươi rộn khách mời
Phố nhộn người ơi mưa rắc rắc
Rừng hoang gió hỡi lá bời bời
Cô thôn tết đến buồn muôn thuở
Nhạc thoảng cung trầm nhẹ tiếng rơi

Thạch Thảo viên, Saturday, January 14,2017
Vũ Đan Huyền K7
_______o0o_______

_ Họa thơ

Có Thấy Xuân Về


Xôn xao én lượn khắp lưng trời
Bỡ ngỡ Nàng Xuân xuống dạo chơi
E ấp đào mai về dẫn dụ
Dịu dàng vạt nắng đến chào mời
Kẻ thì thấy tết lòng vui sướng
Người lại nhìn xuân dạ rối bời
Quê mẹ năm qua đầy khốn khó
Xuân này biết có lại buồn rơi

Liên Trinh.


Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2017

KỂ TỪ HÔM ĐÓ


(Tặng Xuân Vinh)

Hôm đó trời trong như sớm mai
Em về qua ngõ – nón nghiêng vai
Con chim tha những cành hoa dại
Lót tổ nằm mơ dáng trang đài

Từ đó ta về…thương nhớ ai
Vườn xuân còn vẹn nét nguyên khai
Nụ quỳnh thoảng gió hương đưa lại
Thao thức thềm khuya ánh trăng cài

Thế rồi một sớm thuyền xuôi mái
Cuối bãi đầu ghềnh rẽ chia hai
Phong thư muốn gởi…còn ngần ngại
Đã vắng đường xưa một dấu hài

Em đi buổi ấy trời quan tái
Thu đã sang mùa, sắc lá phai
Mây trắng về đâu mà bay mãi
Lỡ những mùa trăng… gió thở dài

Nào dám mong gì chuyện trùng lai
Chút tình xưa cũ vẫn dằng dai
Bến sông rụng mấy mùa hoa cải
Nước cuốn thuyền trôi vẫn miệt mài…

PHAN MẠNH THU – K9


6-du-lich-han-quoc-mytour-4

(Ảnh trên internet)

KIẾP PHÙ SINH



Sống trần gian ta biết mình hơn đá
Biết giận hờn buồn vui biết sẻ chia
Ta và đá muôn đời hai thái cực
Đá kém người vì chẳng biết hơn thua

Rồi một ngày ta ước mình như đá
Được ngang tầm cùng đất ngắm trời xanh
Nhưng đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt
Ta phủi rồi đành một kiếp phù sinh!

PHAN THỊ HOA XUÂN - K6


da

NHỚ MẸ



Thơ: Phan Thị Hoa Xuân
Diễn ngâm: NS Ngọc Sang


.

NGƯỜI ƠI CÓ THẤU!



(Tặng Thọ Lê)

Người về đâu…người về nơi đâu?
Khói chiều sông lạnh bến giang đầu
Con thuyền cũ không về neo đậu
Bờ lau nằm mơ cánh buồm nâu

Người về đâu…biền biệt vó câu?
Vườn xác xơ cây cỏ buồn rầu
Dây tơ hồng héo khô bờ giậu
Hàng tre thưa mưa nắng dãi dầu

Gió bao mùa giá buốt canh thâu
Đàn đứt dây phím lỡ tơ sầu
Chim bỏ cội… lâu rồi mất dấu
Mây qua đèo… vời vợi ngàn dâu

Ta đợi người…đợi biết bao lâu
Thời thanh xuân nước chảy qua cầu
Sáo sang sông – nỗi buồn chôn giấu
Nắng phai rồi còn mỗi mưa ngâu.

PHAN MẠNH THU K9


ezgif-com-fe6b86c7

(Ảnh trên internet)

LỤT – LŨ



Nhân đọc bài thơ của anh Hương Đài Phạm, xin mạn phép đối lại.
Xin mọi người đừng chú ý đến mây mưa một tháng hay một tháng mây mưa, nó không phải là chuyện “mây mưa”.


LỤT!

Cứ sợ rồi đây khô hạn – Khổ!
Mà nay lênh láng khắp vùng quê
Mấy năm nắng gió buồn xa cách
Một tháng mây mưa chán cận kề
Thương kẻ oằn vai thêm gánh nạn
Giận mình vẹt gót chẳng người thuê
Nắng dồn mưa dập – Đời dâu bể
Vẫn vẹn vần YÊU giữ lối về!

Hương Đài Phạm


LŨ

Lũ này không phải lũ nhà quê,
Lũ ngập thị thành, lũ mới ghê!
Mây mưa một tháng, đà chê chán,
Sóng gió nhiều năm, lắm tái tê,
Dân Việt đớn đau cùng lũ dữ
Trời Nam ngơ ngác giữa bờ mê,
Lũ ấy lũ gì hay lũ giặc,
Chúng đồng loạt xả, sát nhân tề!

Vũ Đông Thám k7

15541908_920277188105657_3790032401842493408_n

NGHỊ ĐỨC QUÊ TÔI



Nghị đức là xã quê tôi
Tỉnh là Bình Thuận rừng đồi quanh quanh
Xóm làng cây cối lên xanh
Tánh Linh tên huyện hợp thành quê hương
Ba Thê trải mấy dặm trường
Bốn mùa tôm ,cá…dành thương dân lành
Quê hương tựa tấm lụa tranh
Đất, trời, vườn, ruộng… quyện thành nét son
Chân trần bước mãi không mòn
Lên bờ, xuống ruộng… nuôi con trưởng thành
Lúa hương thơm ngát ngọt lành
Tình cây và đất cũng dành cho quê
Mỗi năm ba vụ nước về
Bàn tay lao động yêu mê làm mùa
Dân làng quyết chí không thua
Vượt qua nghìn đắng để mua ngọc ngà
Chính là hạt thóc quê ta
Ấm lòng, no bụng… thiết tha xây đời
Tình nồng lúa đến khắp nơi
Hạt vàng, cơm trắng chào mời, mến trao
Ước cho trời hết nghiêng chao
Mưa hòa, gió thuận năm nào cũng vui
Cùng nhau chia ngọt xẻ bùi
Trên đà phát triển quê tui vững vàng

HỒ TIẾN TRIỂN K7

BÓNG LẺ SÂN TRƯỜNG


Thơ: Phan Thị Hoa Xuân
Diễn ngâm: NS Ngọc Sang

 

Thứ Hai, 9 tháng 1, 2017

NHƯ MỘT LẦN TẠ ƠN



      Tôi đến An Hải khi tuổi còn thơ theo gia đình chạy giặc từ quê đến đây, người dân ở đây hầu hết  làm nghề đánh bắt hải sản và làm nghề nông;  làm nông ở đây cũng khác quê tôi, họ không trồng lúa mà chỉ trồng rau ( Légumes) và các loại hoa  như vạn thọ, hoa cúc để bán vào các ngày rằm, Mồng một hay ngày Tết

      Người dân ở đây hiền hòa, chất phát, họ dang rộng vòng tay yêu thương sẵn sàng giúp đỡ mọi người, có lẽ vì thế mà đồng bào chạy giặc các nơi đổ về đây rất nhiều như Duy Xuyên, Điện Bàn, Đại Lộc, Quế Sơn… kể cả các tình Thừa Thiên Huế, Quảng Trị….


Hình ảnh nhìn từ Ngã Năm đến cậy sợp An Hải Bắc trước 75


     Để giúp đồng bào đã bỏ lại tài sản, bỏ lại quê hương chạy đến đây, chính quyền An Hải lập các trại tỵ nạn để giúp họ có chỗ ăn chỗ ở, sau đó hình thành các khu An Cư 1, An Cư 2, An Cư 3, An Cư 4 giúp họ định cư, ổn định cuộc sống mới.

     Cư dân ngày càng đông, nhu cầu học hành càng lớn từ đó các trường An Hải, Khiết Tâm, Bồ Đề, Đông Giang mỗi năm không ngừng tăng lên số lớp học.


Đường từ bến Phà lên cây đa trường Khiết Tâm

     Trường Đông Giang nằm trên nổng cát vàng, mùa gió bấc cát thổi  bay vào lớp học, bay vào túi áo, vào tập vở, bàn học.. gây khó chịu, nhưng từ khi xa trường, xa quê chúng tôi mơ có ngày về được gặp cơn gió bấc ngày xưa thổi những hạt cát kỷ niệm đập vào mặt của mình, chắc lúc đó sẽ làm cho chúng tôi hạnh phúc lắm.


Một dịp cắm trại của học sinh trường Đông Giang

      Trên các triền cát dọc bãi biển Mỹ Khê, Mân Thái lúc đó có nhiều bông cỏ to, khô và nhẹ,  giống như những quả cầu gai, gió xô đẩy lăn tròn, lúc nhanh lúc chậm thật sinh động mà nhiều người gọi là hoa lông chông. Dọc bờ biển những con sao biển 5 cánh còn sống theo con sóng trôi vào bờ, con thì lật sấp như chiếc lá khô, con thì lật ngửa đưa các đôi chân  bé nhỏ như chân con tít ngọ nguậy… Thời gian sau nầy không còn nhìn thấy những bông cỏ lông chông và những con sao biển trên bãi biển Mân Thái, Mỹ Khê như ngày xưa nữa nên chúng tôi hay nói đùa chắc nó cũng buồn và bỏ đi theo những người An Hải  vượt biên xa quê.


Hoa lông chông 

     Hôm nay 8.1.2017 nhằm ngày 11 tháng Chạp năm Bính Thân , chúng tôi có dịp theo anh chị cựu học sinh Đông Giang như Anh Đào, Thu Nhi, Kim Khuê, Kim Lâu, Thu Sương, Lê Văn Đức...tham gia buổi họp mặt Tất niên của Hội Đồng Hương làng An Hải  ( đây là lần họp mặt lần thứ 16 của Hội Đồng Hương Làng An Hải) tham gia chương trình văn nghệ với ca khúc Ly Rượu Mừng do chs Đông Giang trình bày, hoạt cảnh  trong vai người nông dân, ngư dân chúng tôi muốn gợi lại hình ảnh bà con của người làng An Hải, đây cũng là dịp chúng tôi muốn bày tỏ lời TẠ ƠN đối với các cô, các bác, các bậc tiền nhân của Làng An Hải đã từng cưu mang giúp đỡ chúng tôi những người xa quê đến đây lập nghiệp.

     An Hải là quê hương thứ hai của tôi, nơi tôi không sinh ra nhưng là nơi nuôi tôi khôn lớn với tuổi thơ đầy ắp kỷ niệm, nhiều đêm tôi thầm ước mơ thời gian được quay về và được sống nơi đây như thời trước 75,- nơi đó là thiên đường của tôi chứ không ở đâu xa - ở đó tôi lại được sống trong vòng tay yêu thương của cha, của mẹ, của anh chị em, của các cậu mợ, của thầy cô, bạn bè và bà con hàng xóm … một làng quê hết mực yêu thương của ngày xưa mang tên AN HẢI.

Tăng Nhường