“Qua một rừng hoang, gió núi theo sang giũ bụi đường trên vai. Hái cây hoa dại lẻ loi bên đường gọi là hoa Trinh Nữ. Hoa Trinh Nữ không mặn mà bằng nàng hồng kiêu sa…” (Nhạc sĩ TTT)
Ừ, kể cũng lạ: Một loài hoa dại thôi cũng len lén đi vào nhạc (vàng), bén rễ âm thầm trong nỗi nhớ để rồi hóa thân thành kỷ niệm bật lên giữa khúc nghêu ngao tùy hứng và nở hoa bất ngờ. Mộc mạc. Đầy đặn. Tròn như trăng rằm màu tím.
Ai là người quê mà chưa một lần đã từng tò mò mó máy run run chạm vào để có được cái cảm giác sở hữu sai khiến một cánh lá phải mắc cỡ e e ấp ấp thẹn thùng khép nép dấu mình?
Tôi đang nói về hoa Trinh Nữ Mắc Cỡ. Và nói về tuổi thơ tôi.
…
Về quê. Trên đường về đâu đâu cũng thấy loài hoa mộc mạc đầy đặn tròn như trăng rằm màu tím kia. Trên bờ, dưới ruộng. Trên đồi, dưới khe. Có điều bây giờ nó không còn là loài hoa dại lẻ loi, e ấp. Trên bờ ruộng, nó cao hơn cả người, cành của nó chồm về luống mạ non như con thú vồ mồi – và ắt hẳn, rễ của luống mạ non kia là mồi ngon cho rễ của nó. Trên đồi cằn cỗi, sức sống của nó mãnh liệt còn hơn mãnh thú. Cành vươn ra, vươn xa bao trùm cả một vùng mã mồ không người chăm sóc. Không biết rễ cây của nó lấy chất dinh dưỡng từ đâu?
…
Tôi xa quê từ lúc còn con nít. Và chắc chắn lúc còn con nít tôi chưa hề thấy loài cây trinh nữ khổng lồ này. Hỏi ra mới biết nó xuất hiện về sau. Nghe đâu người ta vâng lời chuyên gia nước bạn trồng loại cây này để giữ bờ đê điều khỏi bị sạt lở. Và nghe đâu khi trời lụt, hạt giống của nó ngự trị, khắp nơi.
…
Ám ảnh, trong mơ tôi thấy nó sống bằng bùn đỏ, trên cành đầy ốc bươu vàng, đỉa, rắn lục và lủng lẵng đủ loại trái cây tươm hóa chất.
Té ra nó có tên là Ma dương.
Xin lỗi Hoa Trinh Nữ Mắc Cỡ. Xin lỗi tuổi thơ tôi.
(Vu Gia __khóa 7 ĐG)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét