Nhớ về Đông Giang là nhớ bãi cát vàng ánh lên dưới nắng hè,
khoảng sân rộng mênh mông đó, ở giữa là một dãy nhà vỏn vẹn gồm bốn gian phòng
cho bốn lớp học. Trước khi đến dãy lớp học đó là văn phòng, một căn nhà tôn
vuông vức nằm ở góc sân sát con đường nhựa nhỏ lồi lõm... Nơi thầy hiệu trưởng
làm việc, cũng như các thầy cô ở đó trước giờ hoc.
Bên ngoài văn phòng đó, tôi nhớ chiếc xe vespa của thầy hiệu
trưởng, sau này có thêm chiếc xe gobel của thầy Vân. Lâu lâu có đứa học trò nào
nghịch ngợm lén lén đến phá xe rồi lấm lét chạy đi..
Nghe thì không có vẻ gì đẹp hay thơ mộng lắm! Nhưng lạ thay
với số học sinh nhỏ nhoi (thời đó) đã từng theo học thì lại là một cái gì thân
yêu đầy kỷ niệm.
Ngày còn học ở đó tôi chỉ chừng mười mấy tuổi, đi học thì có
hai đứa bạn gần nhà cùng đi. Bạn tôi thì tinh nghịch lanh lẹ, tôi thì có lẽ nghịch
ngầm cho nên bây giờ gặp lại ai cũng nói là lúc đó không nói gì nhiều...
Sau này tôi cũng liên lạc được với hai đứa bạn này. Thỉnh
thoảng cũng có tin tức nhau, nhưng rồi đời sống bạn rộn chúng tôi cũng không có
dịp gặp gỡ nhau. Lần này Loan qua Cali thăm ba mẹ mình, nó liên lạc với tôi,
nói rất ân cần:
- Lần này làm sao cho tao gặp được thầy Bạn, cô Khanh và bạn
bè Đông Giang...
Nghe nó nói tôi thấy cảm động. Trường thì thỉnh thoảng cũng
có họp mặt, không phải lần nào tôi cũng tham dự được, tôi vẫn mong có dịp được
đón tiếp thầy cô và bạn bè ở thành phố này. Nghĩ vậy tôi hăng hái nói với bạn
mình:
- Được rồi, tao cũng thỉnh thoảng liên lạc với thầy cô và bạn
ở Đông Giang... Để tao cố gắng thu xếp...
Thế là sau đó, tôi tìm kiếm email, tôi nhớ ra Phú Dũng, một
cậu em học sau tôi mấy năm mà tôi đã gặp mấy lần họp mặt trước đây. Cầu cứu cậu
em cho chùm email của thầy cô và bạn bè. Gửi một email ra, mong thầy cô bạn bè ủng
hộ cho một lần họp mặt tại thành phố tôi đang cư ngụ.
Các cựu học sinh của trường cũng nhiệt tình, sau một vài lần
bàn bạc thì chúng tôi đã có ngày họp mặt vào một Chủ nhật trước lễ giáng sinh tại
Fresno. Cảm động nhất là sự hồi âm của mọi người... một số bạn ở các thành phố
lớn đã liên lạc réo gọi bạn bè tham gia, chẳng hạn như anh Dư, Anh Đào, Thu
Nhi...
Riêng các cô bạn thì trực tiếp hoặc gián tiếp tình nguyện
mang thức ăn cho buổi tiệc. Anh Đào liên lạc với tôi, cô nàng thật dễ thương
khi bàn là:
- Em có nói chuyện với cô Thu Hà... Định là em và các bạn ở
đây sẽ chia ra đặt thức ăn hoặc làm hết cho buổi tiệc, ai cũng bận rộn hết, làm
vậy cho tiện cho dễ dàng với mọi người đi...
Cô nàng cũng không quên căn dặn tôi:
- Chị đừng nấu nướng gì hết nghe, tụi em sẽ đem hết xuống...
vì chị còn lo dọp dẹp nhà cửa...
Tôi bất ngờ trước lo lắng của cô em và mọi người... nhưng
cũng nói:
- Để chị làm bánh đi... không sao đâu!
Cô em ừ ừ...
Những ngày kế tiếp là bàn tán về group nào có bao nhiêu người,
ở đâu đến... tôi nghe mà nôn nao. Các bạn ở miền Bắc đã đồng ý chở Loan xuống
nhà tôi hôm đó, bạn tôi vui lắm, khen
các bạn chu đáo và nhiệt tình... tôi thì mong đến ngày gặp lại bạn và mọi người.
Một tuần sắp đến ngày họp mặt, tôi bắt đầu chuẩn bị các món
ăn. Dù là Anh Đào và mọi người đã giúp tôi chung lo. Nhưng tôi vẫn thích làm
chút gì đó thếch đãi mọi người... Tôi chuẩn bị món gà rút xương mà mợ tôi luôn
chuẩn bị khi nhà có tiệc, ừ truyền thống của nhà tôi là vậy! Xong rồi thì thịt
heo quay... dễ ăn, làm gọn sẵn trước được! Ừ rồi còn những chiếc bánh bao hoa hồng
không nhân xinh xinh nữa...
Loay hoay mỗi tối làm một tí, tôi thấy vui lắm!
Ngày thứ Bảy, tôi hăng hái kê bàn ghế, cắm hoa, làm bánh...
Để nhạc nhỏ nhỏ trong khi làm việc, những bản nhạc thân quen êm ái làm tôi nhớ
đến ngôi trường nhỏ, bốn gian của năm nào... Ngày mai tôi sẽ gặp lại các thầy
cô bạn bè năm xưa....
Buổi sáng Chủ nhật trôi qua thật nhanh, mười giờ hơn tôi đã
xong xuôi mọi việc, vào chuẩn bị dung nhan của mình... Tiếng chuông reng, chiếc
xe từ miền Nam đã đến, cựu học sinh lớp lớn đã đưa thầy Bạn và cô Khanh đến. Có
cả Kim cùng lớp tôi và Tâm nữa... tôi và Kim vui mừng gặp lại nhau!
Thu Nhi và Đức cùng các bạn từ San José đến, chao ôi là bắt
đầu, rựơu chát, thức ăn, đặc biệt món miền gỏi mít trộn do Thu Nhi làm... chúng
tôi tíu tít mang ra dĩa... không quên điệu đàng chụp hình chứng tỏ mình làm việc
ghê gớm!
Bạn bè đến từ khắp nơi, kêu réo, hẹn hò nhau. Xa nhất có lẽ
là Sương từ Chico thành phố giáp ranh ở miền bắc Cali. Nào là Kim Khuê ở
Hercules, từ vùng biển Monterey là Kim Lâu. Anh Nhường và Hồng Duyên ở Castro
Valey.
Cô Thu Hà, Mộng Điệp, Ngô Phụng, anh Chiến, Thương và Đức,
Trương Thanh Thăng, Anh Đào, Kim Lan, Thu Nhi,Thu Sương, Lợi và vợ là Thuỷ từ
Thung lũng hoa vàng San Jose.
Thầy Quyền từ Sacramento.
Bên cạnh Loan bạn tôi còn có Kim Thành và Lê Cảnh Lân vừa từ
Việt Nam sang định cư.
Không khí thật là nhộn nhịp vui. Chiếc xe sau cùng từ San
José đến, Anh Đào cùng các bạn khệ nệ mang thức ăn vào... không thiếu một món
gì... Cô em thật là chu đáo.
Tiếng reo vang lên từng hồi khi thầy trò, bạn bè gặp nhau!
Nào là trong nhà, nào là ngoài sân, chụp hình từng nhóm... tụ tập kể chuyện
xưa...
Không khí thật là vui sôi nổi. Bên trong các chị đã sắp đặt
thức ăn đầy đủ trên chiếc bàn dài... bánh bột lọc, bánh bèo, xôi... gỏi thì 2,3
loai... món ăn chơi món ăn thật... linh đình!
Tôi cũng đã cẩn thận làm chiếc bánh kem kỷ niệm ngày họp mặt,
một ít trái cây chuẩn bị cho xinh đẹp để các cô các chị ăn cho mát da, đẹp tóc
Dù là bên ngoài có một tấm bảng do các anh em mang đến "Họp mặt Đông
Giang" để chúng tôi chụp hình lưu niêm. Trong nhà tôi cũng hì hục vẽ tấm bảng
để treo lên đánh dấu ngày họp măt.
Đêm trước nắn nót hàng chữ trên tấm giấy trắng cũng làm cho
tôi nhớ lại những ngày làm bích báo ở Đông Giang mấy chục năm trước.
Những mẫu chuyện sôi nổi của thầy trò tạm ngưng khi chúng
tôi kéo nhau vào bên trong để cùng có đôi lời trước khi bắt đầu buổi tiệc, nhân
dịp đó ngày họp mặt 55 kỷ niệm trường cũng được bàn đến. Ai nấy đều hân hoan về
ngày trọng đại sắp đến đó.
Và rồi chúng tôi đã thưởng thức các món ăn ngon, công trình
các chị em làm và thu xếp từ xa đến. Tôi và Loan vừa ăn vừa rù rì kể chuyện
xưa... cười vui thích chí.
Trong không khí thân mật ấm cúng đó chúng tôi không còn là
những người có tuổi mà là những cô cậu học trò tinh nghịch bên thầy cô khả kính
và thân mật!
Rất dễ thương khi chị em chúng tôi tíu tít thay những chiếc
áo dài đủ màu đủ sắc kéo nhau nghe chụp hình. Tranh dành chen lấn khi xếp hàng...
tôi có cảm tưởng như là đang xếp hàng để vào lớp như năm nào!
Khi chia tay nhau về, lại hẹn hò bịn rịn... Tôi tiễn Loan, dặn
dò đủ thứ.
Rồi Cô Khanh, thầy Bạn, cô Thu Hà các bạn đều lo tôi sẽ mệt
phải dọn dẹp sau bữa tiêc. Nhưng đâu ai biết là tôi đã vui cỡ nào và hăng say dọn
dep...
Thật là kỷ niệm sẽ khó quên. Cảm động lắm, khi từ xa mọi người
đã đến đây họp măt. Trời cũng thương cho một ngày nắng ráo đẹp để chúng tôi gặp
nhau, để chị em chúng tôi chụp hình điệu đàng...
Cảm ơn như thế nào cho vừa, quí thầy cô, anh chị em. Xin giữ
mãi kỷ niệm ngày họp mặt vui cùng tình thân ái Đông Giang nhé!!!
KimChi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét