Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2014

NHỮNG CƠN MƯA



Đã từng có những cơn mưa
Còn trong trí nhớ những trưa xa vời
Bốn bề sầm sập mưa rơi
Lòng vui thư thái thấy đời nhẹ tênh


Năm nào còn tuổi thiếu niên
Nhà tranh vách đất một miền núi xa
Trưa mưa ngon giấc cả nhà
Còn riêng thức một mình ta trên thềm
Giơ tay vốc chuỗi mưa mềm
Giơ chân giọt nước êm đềm theo chân
Mưa tràn đám thổ qua sân
Gà trưa thưa thớt nhắc chừng thời gian
Trăm ngàn mộng ước lan man
Từng cơn mưa nối lại càng lê thê


Năm nào dạy học vùng quê
Có hôm chủ nhật dầm dề mưa rơi
Buổi trưa nhà trọ vắng người
Một mình ta với một trời đổ mưa
Ngâm tràn lớp lớp thơ xưa
Mưa chan tiếng đục còn chừa tiếng trong
Lời thơ lẩn quất tong phòng
Nửa vòng yên tĩnh, nửa vòng yêu thương
Mưa ngời trắng mặt nước mương
Mưa giăng trắng cả con đường cái quan  


Nỗi vui vui rất nhẹ nhàng
Nỗi buồn như cũng dễ dàng thành vui
Những cơn mưa của một thời
Tuổi mười lăm, tuổi hái mươi thuở nào


Vốn đời lãng phí tiêu hao
Bỗng nhiên gặp lại ào ào cơn mưa
Giật mình nhớ tiếng gà trưa
Vần thơ năm ấy như vừa mới đây
Ngoài hiên mưa chắn song dày
Nằm ôn lại chuỗi tháng ngày trải qua
Chưa năm mươi tuổi, chưa già
Áo cơm nhẫn nhục tài hoa mỏi mòn
Hỏi còn chăng chút lòng son
Rằng không, bóp bẹp vo tròn ra chi!
Hỡi người tương thức tương tri
Mai sau nào biết có gì mà mong!
Say xem, rượu chẳng khuây lòng
Tỉnh xem, đâu thoát khỏi vòng linh đinh


Lật tờ báo cũ xem hình
Thấy bài thơ hợp ý tình cũng hay
“Làm gì đây để giải khuây
Ngắm tay mới biết mình gầy hơn xưa” *



*Thơ Tô Thùy Yên –Trời mưa đêm xa nhà
Trần Huiền Ân

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét