Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

CHÙM THƠ Vugia K7 VIẾT VỀ BIỂN ĐẢO

BÀI CA THÁNG BẢY

Tôi hát về những bó nhang
cháy vội vàng để khói bay lên
nhuộm trắng vành khăn tang vàng ố,
vành khăn ướt đẫm tiếng gào phẫn nộ
của con mòng, con nhạn không có tổ bay về...
nhang cháy vội vàng
con nhạn, con mòng
mình trắng khăn tang...

Tôi hát về những cặp mắt ngơ ngác, bàng hoàng
của bầy con mất cha,
của vợ mất chồng
của người mẹ điên lang thang đi tìm con trên cát…
ngơ ngác, bàng hoàng
con mất cha,vợ mất chồng
người mẹ điên bới cát tìm con…


Tôi hát về các anh - những linh hồn
sống trên sóng bập bềnh, lênh đênh mòn tuổi đời trên biển
đi qua đảo gần, đảo xa
bám chặt đảo chìm, đảo nổi
trọn lời trăn trối
bởi biển đảo thắm mặn từ giọt mồ hôi,
từ giọt máu hồng nghìn đời cha ông tích tụ,
xác bập bềnh
hồn lênh đênh
để máu mình cùng máu cha ông tích tụ...


Này, sướng sung gì mà ca với hát?
Không, tôi hát để nuốt nuớc mắt chảy ra
Tôi hát cùng sơn hà xã tắc hòa lên tiếng nấc
Nghèn nghẹn ngào ngào
Thay tiếng gào
Đất nước tôi sao mà nhiều khăn trắng thế!
Nghèn nghẹn
ngào ngào
sao mà nhiều khăn trắng thế?

XIN ĐƯỢC NGHIÊNG MÌNH
Hồi tháng 7 năm 2011, một số nhân sĩ trí thức tại Saigon tổ chức lễ kỷ niệm các cuộc chiến tranh biên giới phía nam, phía bắc và hải chiến Hoàng Sa, Trường Sa đã mời bà quả phụ Ngụy Văn Thà đến tham dự. Đó là lần được nhắc đến công trạng của người chồng tử trận lần đầu tiên gần mấy chục năm qua.

Thêm một lần
Nước mắt lại rưng rưng
Đất nước ơi người có mừng mừng, tủi tủi?
Những nén nhang lòng không còn lủi thủi bay lên,
Không còn bập bềnh nơi rừng dương lén lút
Em thấy không, người ngã xuống đã thuộc về Tổ quốc
Thôi, xin chị đừng tủi nhục nuốt nước mắt vào trong…
Yên nghỉ đi, mộ các anh chính là những tấm lòng
Là sự kính yêu, sắt son muôn đời của người dân Việt
Thanh thản đi, hỡi những anh hùng bất diệt
Vì đất nước này chẳng hề tiếc máu xương…
Cho tôi được nghiêng mình
Trước vong linh người yêu nước
Không trước, không sau
Không sắc, không màu
Bởi máu nhân dân quyện vào hồn Tổ quốc…
Xin cúi mình kính phục
Những người nhận ra mình không thể để mất quê hương…

RÉO TÌM

Mẹ oằn lưng mang hình hài sông núi,
Cha nhọc nhằn mồ hôi mặn biển đông,
Xương trắng nuôi ruộng đồng, xương trắng giữ núi sông
Máu hoà máu để biển nồng thêm nhiều con sóng
Tổ quốc ơi tiếng trống đồng linh thiêng còn vang vọng,
lay động vỗ về lưng đất mẹ bốn nghìn năm…

Lưng Mẹ còng suốt đời nón mê chăm bẳm
Mồ hôi thành dòng mong con cháu được bay cao,
Xua tan đi đám mây đen cứ ám ảnh mãi trên đầu
Thách thức lòng tham từ bao đời cứ đau đáu nhăm nhe đòi thôn tính…

Ông cha từ nghìn đời vẫn âm thầm làm người lính
dẫu xác hóa non sông hồn vẫn trụ tận biên thùy
quắc mắt trừng làm run rẩy bọn man di
mặc chúng xuống từ rừng hay ập vào từ biển…


Nay lưng mẹ hằn vết cắn cào đau điếng
Nón mê nghèo tơi tả đòn roi
Tiếng trống đồng rơi thành giọt nước mắt lạc loài
Hồn sông núi réo tìm hồn lưu lạc…

HỒN LƯU LẠC

Kính tặng anh linh vị quốc vong thân
“À ơi! À ơi!
Ngủ đi anh,
ngủ yên lành anh nhé…”

Lời ru khàn khàn, khe khẽ
ba mươi năm dài lặng lẽ
khóc chồng lén lút giữa rừng dương…


“À ơi, à ơi,
Cớ sao nhập cõi vô thường
mà không được hưởng chút hương hoa lòng?
Người đi vì nước vì non
vì con, vì cháu, vì hồn cha ông…mà?

“À ơi! À ơi!
Xác anh đâu? Tan trên đầu con sóng dữ ?
hay biến thành hồn giữ xứ cát vàng xa?

Sóng vẫn để tang anh, đầu trắng xóa,
vừa ca vừa khóc khúc linh thiêng…”

Ba mươi năm vành khăn trắng muộn phiền
vẫn quấn chặt quanh đầu
góa phụ điên bên ngôi mộ giả…


“À ơi, à ơi,
À ơi, à à ơi !”


LỜI TÔI VIẾT CHÌM DẦN VÀO BIỂN…

Như mọi sáng chủ nhật gần đây,
cùng ngòi bút
tôi đi biểu tình trên giấy,
thấy màu áo xanh tội nghiệp của cháu con – đứng cúi đầu bên trang phải,
lô nhô trang bên trái áo màu vàng, màu cứt ngựa - của người Việt dân tôi;
phía sau cả hai trang
loáng thoáng bóng vua quan - thằng lạ thì huênh hoang kẻ quen thời xăng xái…

Bỗng bảy mươi bốn oan hồn Hoàng Sa hiện lên ngay trang giữa
Kìa, còn nữa, lại thêm Gạc Ma sáu mươi bốn bóng hồn oan
cùng giang tay ôm, rồi thổn thức bàng hoàng,
làm trang chính ướt nhoè biến thành màu xanh của biển …

lời tôi viết cũng mờ dần, chìm dần vào biển,
bởi hàng chục nghìn con tàu ma từ đâu đó hiện ra,
cày xới dọc ngang đảo vàng biển bạc của quê nhà
rồi cướp cá, rồi cướp tàu, rồi giết dân tôi máu nhuộm hồng sóng cả…

Hôm qua
Chúng lại đánh đập anh em tôi
bằng gậy gộc từ cành cây rừng Tây nguyên bật gốc…

Vugia K7

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét