Gã du mục lùa dê lên núi,
Giữa đồi sim trái chín, tím rừng hoang.
Phút rong chơi trổi dậy rất mơ màng,
Trái dỏ dẻ ngọt màu vàng hoang dã.
Dê đú đởn, còn ta hồn phiêu lãng,
Nhớ ngày xanh như thoáng gió trên cây.
Mơ tự do như mơ giữa triền mây,
Đau đớn quá, núi rừng hoang vu quá!
Gã du mục lùa cừu ra bãi cỏ,
Phút rong chơi xanh mướt một màu xanh!
Lũ cừu con trông quá đổi hiền lành,
Giành vú mẹ kêu ma-ma tội nghiệp!
Trong tiếng hát vổ về ta thiêm thiếp,
Trời Đông Giang như tiền kiếp hiện về!
Màu áo trắng níu hồn ai thức giấc,
Mà hồn ta quay quắt đến nghìn sau.
Gã du mục lùa đời qua cửa hẹp,
Phút rong chơi bước tiếp một phận người.
"Chồn có hang, và chim trời có tổ,
Con người ta không có chỗ gối đầu…" (*)
Khúc nhiệm mầu, lời ca thánh bay cao,
Lòng chết lặng: "Con chỉ là tạo vật…!"
Rồi lặng lẽ giữa dòng đời tất bật,
Kiếp con người được, mất: phút rong chơi!
Vũ Đông Thám K7
(*) Trích ý Kinh Thánh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét