Thứ Tư, 25 tháng 12, 2013

ĐẶC SAN 50 NĂM - CÁT ĐÔNG GIANG

Nhân ngày nhà giáo Việt Nam 20 tháng 11, chúng tôi xin giới thiệu lại bài thơ " Cát Đông Giang " của Vugia K7. Như anh tâm sự, anh bắt gặp đôi mắt Thầy Nguyễn Bang đỏ hoe khi Thầy chứng kiến cảnh tan hoang của ngôi trường thân yêu hầu như sập đổ hoàn toàn sau cơn bão Hester 1971. Đôi mắt ấy đã theo anh suốt cho đến bây chừ, bài thơ nầy anh xin kính tặng đến Thầy Nguyễn Bang và quý thầy cô đã một thời dành trọn tâm huyết và tuổi trẻ của mình cho các thế hệ học trò tương lai.

CÁT ĐÔNG GIANG

...Nhớ năm nào sau cơn bão, thầy trò nhìn nhau
cái nhìn nghẹn ngào đầy cát,
ngơ ngơ, ngác ngác…
có giọt nước lăn dài trên má thầy phờ phạc
lén lau mặt, phân trần:
“ Cát bay vào mắt Thầy nhiều quá!!!”

...Cô láng giềng chung trường quen thân mà thành lạ,
bởi bất ngờ tròn mười tám hôm qua;
đến lúc tôi đi, mới ấp úng, hiền hoà:
“Thôi chúc anh lên đường may mắn..”
rồi cúi mặt,
khẽ ngước nhìn nghèn nghẹn, mắt hoe hoe:
“ có hạt cát bay vào…”
...
Ba mươi năm
vội quá giấc chiêm bao
vội vàng quá tình xanh chưa kịp chín,
những trận bão tha hương
lại những chuyến lên đường
chai sạn quá chưa lần nào được khóc…
Chiều nay,
ngang qua trường, nhìn vào lớp học
nghèn nghẹn
rưng rưng
hạt cát của thầy, của em bỗng dưng bay vào mắt….

Vugia K7

4 nhận xét:

  1. sao dạo ấy mái trường te tua ??? ko có tiền ??? bùn quá !!!
    trường em bị rách te tua ...
    thương cho trường cũ mấy mùa bõa dông ...
    by .3ta sg

    Trả lờiXóa
  2. vu gia !! sao chú có mấy hình độc chiêu quá

    Trả lờiXóa
  3. khi nào về lại Đông giang
    hốt lên nắm cát ...cát vàng điệu ru ...
    về trường nhặt chiếc lá thu
    mắt em ngày nọ say mù mắt ai ..
    ngày xưa em đôi mắt nai
    để tui trốn học thở dài tương tư ...

    Trả lờiXóa