Thứ Ba, 27 tháng 8, 2013
NHÌN LẠI MỘT CHẶN ĐƯỜNG
Áo dài trắng khi tôi vừa mới lớn
Được mặc vào lúc bước đến Đông Giang
Làm người lớn tuổi đời tròn mười một
Ơi cuộc đời ta tươi sáng làm sao!
Đệ nhất cấp cao hơn thời tiểu học
Nhìn đàn em mà cảm thấy tự hào
Ta thiếu nữ thướt tha tà áo trắng
Không bâng khuâng chỉ thấy chút xôn xao
Vì ẩn giấu tuổi thơ còn đâu đó
Nghĩ mình là đàn chị của đàn em
Làm người lớn nhẹ nhàng và khép nép
Áo dài ơi! Thương quá áo dài ơi
Rồi từng năm, từng năm lên từng lớp
Chững chạc hơn trong kỷ niệm mười năm
Trường thành lập cũng là năm cuối cấp
Lên lớp mười ta chợt thấy bâng khuâng
Là người lớn, thực sự là người lớn
Buồn nhiều hơn, suy nghĩ cũng nhiều hơn
Vì người đi, kẻ đến cũng nhiều đi
Chung một lớp, bốn năm nhiều kỷ niệm
Đến lớp mười chia cách quá tình thân
Buồn, buồn lắm biết sao giờ áo trắng?
Lớp mười qua, mùa hạ đến xót xa
Tôi rời biển đi lên rừng đón gió
Xa…xa quá có bao giờ trở lại
Để nhìn trường, để nhìn những đổi thay
Áo dài trắng bốn mươi năm có lẽ
Đã xa rồi theo con sóng cuộc đời
Ta vẫn nhớ như ngày nào còn đó
Đến hôm nay năm mươi lăm kỷ niệm
Ta sẽ về tìm lại dấu tích xưa
Để nhận thấy vòng đời sao ngắn quá
Tuổi sáu mươi chớp mắt đã đến rồi
Chỉ gặp lại một lần này thôi nhé
Đông Giang ơi ! Còn đó những niềm vui.
BMT, Ngày 24/08/2013
Từ Ngọc Kim Luông K7
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét