BẾN ĐÔNG GIANG
Hồi xưa có hội Thần tiên
Chuỗi ngày hoang dại làm duyên vào đời
Tành tành ngờ nghệch rong chơi
Thơ bâng khuâng tím gieo nơi lưng đèo
Đông Giang hỡi nhớ sao chi quá lạ
Tuổi thiếu thời vùi lấp đụn nguyên sa
Mà học trò tình trong trang giấy mỏng
Đọng vương thơm hương cụm lá bạc hà
Ta chớm lớn và cả em chớm lớn
Thời nguyên trinh chưa động đã dỗi hờn
Tình mở hé bé hơn khe cửa lớp
Dáng thẹn thùa theo gió nhẹ mơn mơn
Không bỡn cợt ầm ào cơn lốc cát
Tình ban sơ mưa bụi phùn phủ hạt
Bằng lặng thôi hoa bưởi tóc đưa thơm
Vui trẩy hội mềm tay cầm man mác
Ta lang bạt mê mãi gót phiêu du
Mây mùa thu ngủ trọ quán tình thu
Ngày cùng tháng cứ mịt mù quãng mộng
Rộng mông lung bóng mờ thơ phủ dụ
Gió băng ngang nổi nhớ bộn bề
Trắng áo em tiếng guốc gỗ vụng về
Sa mạc cát dấu lưu in chứng tích
Hoàng hạc xưa đâu mãi lạnh hoang khê
Ta u mê trễ tràng nên lỡ mất
Mất thời mơ, mất tình ta chân chất
Mất lối về tuổi thuở tóc xanh bay
Tình lộng mù khơi, hương trời phân phất
Sương mật ngọt xin đừng thôi hóa đắng
Mặn môi ai, mặn cả triền cát trắng
Nắng chang chang ta đi chỉ một mình
Hương bể mang mang hàng cây rủ lặng
Đông Giang hỡi trăng vàng xa từ đó
Lời hẹn xưa, ai đưa ! Bến vắng đò
Ai có về, ai có qua lối cũ
Nhớ ủ dùm thơ trinh ngày bữa nọ
Vũ Đan Huyền K7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét