Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2013

NHÌN TỪ GÓC RIÊNG


Khốn khổ nhất là giòng máu cha ông không còn luân lưu trong huyết quản. Và tội nghiệp nhất là giòng máu truyền thống của dân Lạc Việt càng ngày càng nhạt dần, mai một.

Tôi đã từng nghĩ như vậy. Có lẽ vì nhiều nguyên nhân, vì danh phận vinh thân phì gia gì gì đó cộng với cái thực dụng lạnh lùng của thời đại - hoặc gay gắt hơn: sự khiếp nhược không có dáng hình bắt nguồn từ những áp lực không tên treo lơ lơ lửng lửng đâu đó quanh mình.

Đáng sợ hơn, có đôi lúc bị cuốn vào cuộc mưu sinh để tồn tại – hoặc đơn giản hơn là chỉ vì sự tồn tại của riêng mình - cộng với cái bóng vía khiếp nhược ấy làm ai đó quên mất rằng mình có một Tổ quốc cùng anh linh cha ông nghìn năm rất đỗi tự hào.

Nhưng. Tội nghiệp thay cho chính tôi. Tôi lầm. Sự sai lầm khốn khổ.

Không thể mang một vài hiện tượng khả lố bịch nào đó của một bộ phận cá biệt đâu đó của giới trẻ - chẳng hạn như lên đồng khóc cười hôn ghế thần tượng ngoại lai, hoặc nhẫn nhục cam chịu cầm bong bóng đưa lên đưa xuống tung hô tượng thần lai nội- để hàm hồ phán rằng thế hệ trẻ của chúng ta quên mất những trang sử vẻ vang của đất nước.

Và cũng không thể quá hằn học bi quan khi nhìn một số quan lại tắc thống mà cho rằng thế hệ cha anh chẳng có gì để con cháu noi theo về mặt yêu nước cả.

Ai cũng dành cho Tổ quốc một góc riêng trang trọng trong tim mình.

Có thể khi các bạn đọc những câu chữ này các bạn sẽ cười mỉa, phản xạ một cách vô điều kiện rằng: ” Ông ( hoặc mày ) dẫn chứng thử xem?”.

Tôi chịu. Nhưng tôi tin rằng, nếu là bạn, bạn sẽ phản biện với những dẫn chứng thuyết phục và tuyệt vời hơn tôi gấp vạn vạn lần. Đồng ý không?

Tổ quốc muôn năm!

Vugia K7

* Sinh viên gây sốt với clip Lịch sử Việt nam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét