Thơ: Trí Trung
Nhạc: Jack Minh
.
Đêm đông ấy em là hoa hé nở
giọt sương gieo đang mắc cạn bên thềm
đời yêu quá thơ mình làm lá cỏ
một long lanh cũng oằn nỗi nhân sinh
Đêm đông ấy nâng đàn lên phím nhỏ
Bàn tay ai dìu dặt mấy cung thương
nghe âm hưởng của tháng ngày bỏ ngỏ
đường du ca ngăn nắp lại vô thường
Đêm đông ấy chong đèn lên sáng tỏ
người đang soi một bóng lẻ trên tường
từ sâu lắng các linh hồn hạnh ngộ
hòa tan trong một vũ trụ vô cùng
Đêm đông ấy hơi thở rồi lại nghỉ
vòng châu thiên vo tròn cả minh tinh
trong loé sáng nơi dừng chân của ý
thì ra ta đang gặp lại chính mình...
Nguyễn Đại Bường - K10
(Thanh Châu, Mùa tịnh-9/2023)
.
Cũng đành
Một cánh chim bay
Ngang trời
Mắt biếc một ngày qua sông
Bỏ ngang
Vệt nắng trên đồng
Tưởng là cây lúa
Ôm đòng chờ ai!
Đành thôi!
Bến nước mười hai
Hồng nhan với mộng trang đài lênh đênh!
Xin về khoảng lặng bình yên
"Một mình bên tháp đền thiêng Tịnh ngồi".
Nguyễn Thị Điệp - K7
.
Mùa hạ ơi đã xa rồi ...
Còn nỗi buồn héo hắt trên môi
Sách vở ơi hãy nằm yên ngủ
Trên vườn hoa dòng suối ven đồi
Mùa hạ ơi đi về đâu
Để buồn vương đôi mắt nai sầu
Áo trắng bay bay vào dỹ vãng
Tuổi học trò giờ đã chìm sâu
Mùa hạ ơi phượng hồng ơi
Tiếng ve ran cháy đỏ lưng trời
Phút chia tay lệ buồn rưng rức
Nhớ nhung nầy biết thuở nào vơi
Người thương ơi mình chia tay
Vầng trăng kia héo úa đôi mày
Ngày vui ơi thôi đành giã biệt
Theo dòng đời ngàn năm mây bay ...
Nguyễn Tấn Lực - K6
Đêm
Chỉ còn lại tiếng thạch sùng tặc lưỡi
Giữa thinh không thảng thốt đến nao lòng
Chắc nó cũng nghe lòng buồn rười rượi
Bởi quá chừng nhung nhớ lẫn chờ mong.
Đêm
Con ngõ vắng dường như dài hun hút
Lá bàng rơi đỏ cháy dưới đèn đường
Những chiếc lá mắt vàng hoe...côi cút
Lo mai này vợi bớt nỗi niềm thương
Đêm
Nghe hiu hắt tiếng rao người bán dạo
Những thanh âm khắc khoải giữa canh dài
Ai còn thức xin mua vài bát cháo
Để tiếng rao còn thấy chút...tương lai.
Đêm
Chếch choáng thẫm bài thơ vừa viết vội
Tặng trăng khuya giờ chắc cũng lặn rồi
Ta say khướt đi tìm trăng mỗi tối
Rước trăng về dỗ nhẹ nỗi...đơn côi.
Dương Phù Sa – K19
,
(Tặng bạn hiền Nguyễn Hữu Thời)
Không giống ai - ta chỉ giống chính mình
Thằng trái tính khó ưa mà rất thiệt
Trái thời cuộc lâu ngày thành trái nết
Ít người thương mà đứa ghét lại nhiều
Sách đắc nhân tâm chỉ dạy đủ điều
Ai làm được đã danh nhân hiền triết!?
Lại nghe nói "cái Tôi là đáng ghét" *
Nghiệm lại chính mình bù trất cả hai
Thấy đám ruồi bu mà ngứa lỗ tai
Nghe thở hơi đồng xốn con mắt đỏ
Trong suy nghĩ thắp treo mình đèn bão
Tim - bấc sắp tàn vừa đủ tự soi
Cứ sống chính danh dù biết lỗi thời
Như phần mềm nằm sâu trong bộ não
Khi được lập trình dưới tay tạo hóa
Ngay từ đầu lộn cái bị điên điên
Cõi tạm dung đời có một cõi riêng
Ai thương ghét khác nhau thì đã rõ
Xin cúi xuống cảm ơn lời hỉ... nộ
Trong xa vời để ngỏ mảnh vườn rêu.
Nguyễn Hữu Thụy - K3
*Blaise Pascal
SàiGòn 10.23
.
Thì ngày xưa, cũng đã xưa!
Bàn tay lớn nhỏ vừa mười ngón tay
Cũng đành một cánh chim bay
Trăm năm còn lại mấy ngày tàn phai
Bây giờ trong những xác ve
Còn không hoài niệm những hè em xưa
Xạc xào lá rụng - Trời trưa
Cây tàn phai đợi!
mấy mùa trổ bông!
Ai về đem xác lá vàng
Vương lên màu khói cho tàn nắng phai
Mùa sang, ai đợi mưa về!
Như ngàn xưa đợi lời thề trăm năm!
Nguyễn Thị Điệp – K7
.
Ý NÀNG THƠ
Bữa ấy Nàng Thơ nói thế này:
Thơ Đường anh viết vẻ không hay
Xem qua ý tưởng nghe tàm tạm
Đọc kỹ niêm vần thấy rủi may
Đã hết mười hai, quăng gió thoảng
Vừa xong cao đẳng, bỏ mây bay
Văn thơ phải cố lo mà học
Hứa sẽ mai này cho nắm tay...
TÂM THI SĨ
Nếu biết Nàng Thơ khó thế này
Thôi thì đừng gặp thế cho hay
Thi ca xuất sắc mà khen tạm
Ý tưởng ngọt ngào chỉ bảo may
Ngặt nỗi yêu thương hoài lắng đọng
Nên niềm nhung nhớ chẳng vơi bay
Thơ Đường anh hứa ra công học
Để mãi muôn đời tay nắm tay...
Dương Phù Sa – K19