.
Đêm đông ấy em là hoa hé nở
giọt sương gieo đang mắc cạn bên thềm
đời yêu quá thơ mình làm lá cỏ
một long lanh cũng oằn nỗi nhân sinh
Đêm đông ấy nâng đàn lên phím nhỏ
Bàn tay ai dìu dặt mấy cung thương
nghe âm hưởng của tháng ngày bỏ ngỏ
đường du ca ngăn nắp lại vô thường
Đêm đông ấy chong đèn lên sáng tỏ
người đang soi một bóng lẻ trên tường
từ sâu lắng các linh hồn hạnh ngộ
hòa tan trong một vũ trụ vô cùng
Đêm đông ấy hơi thở rồi lại nghỉ
vòng châu thiên vo tròn cả minh tinh
trong loé sáng nơi dừng chân của ý
thì ra ta đang gặp lại chính mình...
Nguyễn Đại Bường - K10
(Thanh Châu, Mùa tịnh-9/2023)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét