.
Nhạc: Jack Minh
Trình bày: Jack Minh
.
Buộc phải lên tàu - hề! qui cố hương
Riêng ta biết ước mơ Người vẫn chảy
Có những điều mắt thường không dễ thấy
Cảm thông nhau như một nỗi buồn
Xa chạy cao bay tìm nẻo sinh tồn
Vẫn không thoát khỏi vòng trần nghiệt ngã
Và lòng Mẹ ơn sâu biển cả
Hằng đợi con về dỗ giấc ru xưa
Sải cánh tay đàn phổ khúc gió mưa
Hát giữa cơn đau xé tình ly biệt
Bỏ xứ mà đi tưởng đành đoạn tuyệt
"Hoa tím lục bình sông nước tự thân"
Ba mươi năm đổi đời di dân
Nơi nào đến cũng đường cùng đất dữ
Nay về lại quê xưa chốn cũ
Bạc áo giang hồ xếp mộng văn chương
Câu thơ tiễn Người xuống ngựa buông cương
Kết thúc giữa ngày sinh ly tử biệt
Nói sao hết những điều không cần thiết
Nhớ đến nhau thầm lặng một nỗi buồn.
Nguyễn Hữu Thụy – K3
Ảnh Trần Thu (Lau sậy và bầu trời Điện Bàn QN 2021)
.
Gặp lại em Bất ngờ tôi gặp lại em
Người xưa cùng xóm cùng trường với tôi
Bao năm cách trở xa vời
Chuyến xe định mệnh khiến tôi gặp người
Vẫn nét xưa vẫn nụ cười
Vẫn đôi mắt ấy nhìn tôi ngại ngùng
Phút giây ngắn ngũi tương phùng
Ôn về kỷ niệm lúc còn tuổi thơ
Tưởng chừng như một giấc mơ
Nhớ về cái thuở ngu ngơ ngày nào
Yêu thời áo trắng xiết bao
Yêu con đường nhỏ lối vào nhà em
Bao nhiêu giấc mộng êm đềm
Bao nhiêu ký ức vẹn nguyên trong đầu
Đàn kia đã lỡ cung sầu
Hoàng hôn buông xuống lẽ nhau tìm về
Dù chưa lời hẹn tiếng thề
Mà sao vẫn cứ mãi mê cõi lòng
Chiều buồn thổi ngọn gió đông
Trước giờ chia biệt não lòng xót xa
Rưng rưng mắt lệ nhạt nhoà
Hẹn ngày gặp mặt hai ta cùng về.
Ngô Văn Phương - K9
.
Tóc xuân xưa nhuộm hoàng hôn,
Giật mình, mình tưởng, tưởng còn, còn xanh,
Thôi đành, đành phải, phải đành,
Giấc xanh xưa rụng giấc lành về đâu?
Chỉ là một giấc mộng sâu,
Đâu vì, vì cớ, cớ sao, sao phiền?
Ta về, về chốn, chốn thiêng,
Mặc tóc xưa trắng quyện miền chiêm bao…
…
Lá chiêm bao tự thuở nào,
Hóa vàng thanh thản rụng vào trời thu…
Vugia VNL - K7
.
Gió đêm làm tóc rối
Tóc ngổn ngang một đời
Dường như người cũng vội
Bỏ quên tình chơi vơi.
Bàn chân chừng mỏi quá
Lối cũ quên đường về
Người ơi hồn lãng đãng
Đường chợt dài lê thê.
Ngỏ sâu hồn khuya khoắt
Mắt ướt thôi đợi chờ
Trăng chìm, sương lắng đọng
Cánh vạc gầy bơ vơ.
Võng tình thôi xếp lại
Gối đầu một mình ai
Biết bao giờ tìm được
Chút trăng đã tàn phai
Nguyễn Linh Phượng - K9
.
Em nhắm mắt như đêm thu hiu gió
Em nghiêng vai như chiều xuống bâng khuâng
Em ưỡn ngực như trời quang mây tạnh
Vòng tay ôm như tê dại một đời
Ta khoác áo nơi rừng thu sâu thẳm
Lá vàng rơi vào suối tóc em bay
Lối nào quen bên đồi cỏ dấu giày
Em trở dậy như một ngày mở cửa
Hơi gió lạnh sương đêm đang còn dựa
Cỏ phơi mình gió sớm nhẹ qua tim
Em cởi áo như mùa thu lá rụng
Em quay lưng như trăng ghé bên thềm
Ta lạc bước, ta mênh mông như gió
Dẫu vô hình mà nghiêng ngả bờ mi
Ta vội lấy một chiều thu qua phố
Bờ môi em và ngày ấy mong chờ.
Đôi chiếc cúc khuy cài trên tay áo
Đeo thời gian về đếm tiếng đêm yêu
Trái tim nhịp qua bao lần hồi hộp
Mà da em mịn đến nỗi nghẹn lời.
Tay ta đến tuy thời gian ngắn ngủi
Cũng run lên tựa như sắp sang đông
Em hạnh phúc bởi lòng ta ấm lại
Còn gì hơn mùa ở mãi trong nhau.
Nguyễn Công – K20
.
Ôi cuốn sách cuộc đời gần trang cuối
Ta thẩn thờ nhìn thu đến rưng rưng
Và bất chợt mưa về trên mọi lối
Nghe cô đơn và nghe thấu lạnh lùng
Bởi gối ướt chăn phơi mùa lá rụng
Ta và em nán lại đã bao năm
Đã gần gũi và đã từng ôm ấp
Tuổi ta em còn đợi được mấy mùa
Thu lãng mạn lưng chừng mưa rải bụi
Nhẹ nhàng bay bao kỷ niệm qua đêm
Rớt vào đó một đôi dòng mực tím
Cuốn sách này còn lại mấy tờ trang.
Viết tất cả vào đây mùa quên lãng
Thu nơi em còn vàng cả sân chiều
Có còn mãi một màu như ngày mới
Những đêm trăng ta đợi phía sau nhà
Ta còn giữ cho em mùa thu ấy
Da trời xanh và ngọn gió miên man
Rót sao hết tình em ta uống cạn
Để ngà say vờ quên lãng hương mùa.
Thu bỏ về phố vắng bỗng già nua
Nhường đông đến gió lùa qua vách núi
Em cũng đi với mùa thu rong ruổi
Ta một mình chia tuổi với mùa đông.
Nguyễn Công - K20
.
Một hôm chào ruộng về thành
Màu phèn chua ấy móng chân còn hườm
Nầy em son phấn tinh tươm
Chào nhau cho phố xá nườm nượp vui
Một hôm quên mất tuổi tôi
Về nhà hỏi mẹ cái thời nằm nôi
Chỉ ra chái bếp mẹ cười
Cái tai cối đá mòn phơi nắng chiều
Một hôm gió bỗng lắm điều
Xới tung mái tóc ít nhiều sợi rơi
Lược gương chừng cũng vẽ vời
Trắng soi bữa trước đang hời hợt tay
Một hôm pha ấm trà mai
Liu riu ngọn lửa rù rài mà sôi
Rót ra đắng chát đất trời
Lặng yên sẽ nhấp nỗi đời dậy hương.
Nguyễn Quốc Huân - K10
.
Hà Thị Lệ Hà – K8 (Sài Gòn 8/12/2013)
.
Mùa hạ gần qua rồi
Tiếng con ve dần khuất
Rồi mai mốt xác ve hòa trong đất
Để đợi đến mùa xuân gây dựng sắc Mai vàng.
Mùa hạ gần qua rồi
Những cánh phượng hồng rồi cũng sẽ tan
Để sống lại trong kí ức tuổi hoa niên
Sống lại trong mỗi chúng ta về một thời áo trắng.
Mùa hạ gần qua rồi
Bầu trời giờ thưa nắng
Nhường chỗ cho mây thu thăm thẳm, ngút ngàn.
Mùa hạ gần qua rồi
Những dòng suối rồi sẽ bớt khô khan
Sẽ lại róc rách, tỉ tê như xưa giờ vốn vậy
Em đi ngang qua, ngâm chân trong nước chảy
Có thấy dịu lòng không vậy em ơi?
Mùa hạ gần qua rồi thu đến với chơi vơi
Những vết cứa trong tim hóa thành thơ trỗi dậy
Ở dưới đáy biển sâu, con trai đau biết mấy
Vẫn cố vỗ về lòng, nuôi dưỡng ngọc trong tim...
Dương Phù Sa – K19
.
Bữa nọ dật dờ chơi đếm lá
Bàn tay óng ruộm nắng chiều đan
Một, hai, ba, bốn...vàng thu cứ
Mê mải trốn tìm với gió hoang
Bữa nay oải quá không chơi nữa
Vốc cả xạc xào đem ủ hương
Lỏn lẻn hàng cây im bóng đợi
Lấy gì núm níu để rồi buông
Người xa từ dạo heo may tới
Thềm rêu se sắt áo sương phơi
Nhớ quên chao chát theo từng bữa
Cứ lặng thầm trong dáng lá rơi
Bữa sau còn có thu qua đó
Xin hãy theo về đêm tĩnh yên
Để còn trải giấc dài năm tháng
Có tiếng chân ai vạt lá mềm.
Nguyễn Quốc Huân - K10
.
Em đi rồi . . .
Ta khoác vội chiều mưa
Chạy hối hả đến ga tàu vừa tối
Để gặp em, ngăn những gì nông nổi
Nhưng muộn rồi . . . còi tàu hú rời ga . . .
Em đi rồi . . .
Đôi mắt lặng nhìn xa
Đoàn tàu khuất thế là ta cách biệt
Dối lòng mình Em bảo không luyến tiếc
Nhưng mắt đẫm mi . . . lệ rơi miết không ngừng .
Em đi rồi . . .
bỏ lại phía sau lưng
Bờ vai dựa đã từng đêm thức trắng
Vòng tay ấy và ánh trăng trọn vẹn
Gởi vào tim hẹn hứa mãi trọn đời
Chợt bất ngờ em lại tự buông rơi
Để ta ngắm mây trời trôi vội vã
Viết nhật ký đời mình lên chiếc lá
Rải vàng thu tiễn hạ bước mong chờ.
. . .
Em đi rồi . . .
Ta sống giữa bơ vơ . . .
Nguyễn Công – K20
.
Như cá thong dong miền nước ngọt
Về lại đây quanh quẩn ao đầm
Đã khác múi giờ hơi thở ngột
Chịu đời nước lợ ngạt khí âm
Thế giới đã chia trời khác biệt
Lòng người trắc trở gió đưa xa
Xác tín đâu là...riêng ta biết
Tịnh tâm nương náu miệt quê nhà
Thằng câm dìu dắt thương thằng điếc
Hai trong ta cũng chỉ một người
Nhìn nhau không chỉ bằng con mắt
Đã thấu tâm can biết mệnh trời
Ta đã già chăng - thì ta đã
Tóc bạc sương pha rối chướng đời
Nợ với gió trăng giờ phải trả
Cho hết ngày kết thúc cuộc chơi
Mèo lại hoàn mèo thân tam thể
Ta lại hoàn nguyên con Giáp đen
Mã số định danh tròng thiết chế
Vời vợi buồn chạng vạng mông mênh.
Nguyễn Hữu Thụy – K3