.
Em nhắm mắt như đêm thu hiu gió
Em nghiêng vai như chiều xuống bâng khuâng
Em ưỡn ngực như trời quang mây tạnh
Vòng tay ôm như tê dại một đời
Ta khoác áo nơi rừng thu sâu thẳm
Lá vàng rơi vào suối tóc em bay
Lối nào quen bên đồi cỏ dấu giày
Em trở dậy như một ngày mở cửa
Hơi gió lạnh sương đêm đang còn dựa
Cỏ phơi mình gió sớm nhẹ qua tim
Em cởi áo như mùa thu lá rụng
Em quay lưng như trăng ghé bên thềm
Ta lạc bước, ta mênh mông như gió
Dẫu vô hình mà nghiêng ngả bờ mi
Ta vội lấy một chiều thu qua phố
Bờ môi em và ngày ấy mong chờ.
Đôi chiếc cúc khuy cài trên tay áo
Đeo thời gian về đếm tiếng đêm yêu
Trái tim nhịp qua bao lần hồi hộp
Mà da em mịn đến nỗi nghẹn lời.
Tay ta đến tuy thời gian ngắn ngủi
Cũng run lên tựa như sắp sang đông
Em hạnh phúc bởi lòng ta ấm lại
Còn gì hơn mùa ở mãi trong nhau.
Nguyễn Công – K20
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét