Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2023

Thơ DƯƠNG PHÙ SA

 .

Một mình ngồi góc sân trường cũ
Ngược thời gian nhặt lá bạch đàn
Ba lăm năm lòng còn gìn giữ
Giọng Cô Thầy thuở ấy mênh mang.

Cũng là hạ, cũng nắng hè gay gắt
Hạt bụi nào cũng trong mắt cay cay
Đời phiêu lãng giờ mới ngồi cóp nhặt
Những dư âm một thoáng bỗng đong đầy.

Ở xa quá nên Cô không về kịp
Bạn bè chừ người còn đó, người không
Lũ sỏi đá lâu rồi nằm thiêm thiếp
Chợt sáng nay cũng trăn trở ngập lòng.

Cô Chanh bảo: Chụp cùng Cô tấm ảnh
Tôi vòng tay tựa như thuở học trò
Nét chân chim mắt Cô trò lấp lánh
Tóc bạc rồi vẫn ấm áp trái tim.

Rất nhiều bạn nhận ra mình hớn hở
Tay trong tay, lòng rộn biết bao điều
Ôi cái thuở trắng trong như sách vở
Càng ngắm nhìn lại càng thấy mến yêu.

Thơ thì ngắn chẳng như lòng dàn trải
Thân thì đau chứa tâm sự nghẹn ngào
Vài người bạn chắc mang nhiều e ngại
Đã hứa rồi, chẳng thấy đến buồn sao...

Còn nhiều lắm biết bao điều muốn nói
Nhưng thời gian chẳng còn để cho mình
Thôi thì cứ nghe tiếng lòng thầm gọi
Ba lăm năm trời, thỏa chí phù sinh...

Dương Phù Sa – K19

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét