.
Khi mùa nắng dịu màu lên tháng bảy
Ta nhủ lòng sẽ đợi lá vàng rơi
Khi gió trở mây giăng trên chỏm núi
Ta mua ô... rồi rón rén chờ người.
Khi thu chớm qua thềm trăng hạ cuối
Em yêu đêm, ta là ánh sao khuya
Lấp lánh nhẹ trên bầu trời phía trước
Rọi vào đâu khi ta vắng em rồi.
Những nếp cũ của chớm thu năm nọ
Vẫn nằm chờ trên thảm cỏ cô đơn
Sót mùa cũ chút thu buồn lặng lẽ
Ta gói thành mảng nhớ dưới mây xa
Lớp mưa bụi ngẩn ngơ qua đầu phố
Phủ trời mơ nhớ cơn gió lạnh lùng
Em đi rồi quên chiếc ô ở lại
Ta che đời hờ hững níu thu bay
Ôi! lặng lẽ khúc giao mùa ru ngủ
Còn nhớ ta em có đủ thời gian
Đếm lá úa ta kết thành vương miện
Đội vào thu quay bóng chiếc ô tròn
Em đi rồi ta còn trăng lặng lẽ
Ôm vàng khuya cùng sương điểm ru mơ
Vẫn cứ nhớ vẫn cứ thèm gặp gỡ
Khúc giao mùa ta nợ cả tình nhau.
Ôi! thương quá lời thơ ta ai biết
Những tình si mà ta ngỡ đào hoa
Tuổi chất cao mà cứ tưởng chưa già
Còn lãng mạn la cà quanh bệ ngắm.
Tội cho chiếc gương soi ngày cặm cụi
Buộc tươi cười với kẻ đã chia ly
Ta gục ngã ngay giữa chiều thu cuối
Liệu em còn giây phút nhớ đến ta.
Nguyễn công – K20
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét