.
Anh vẫn hằng yêu màu hoa thiên lý
Một loài hoa em thường gọi thiên thanh
Khi đồng tình vì hoa có màu xanh
Lại nũng nịu hoa em vàng chứ nhỉ?
Đã mấy năm thiên lý giữ màu xanh
Để anh tặng những chùm vàng kẹp tóc
Từng có lúc giàn hoa nhìn em khóc
Rồi em cười …hoa chẳng hiểu vì đâu
Em với anh từng một thời thơ ấu
Dưới giàn hoa hương ngát khoảng trời xanh
Bất chợt nhìn dôi mắt ngước long lanh
Gặp đôi chim chuyền thẹn thùng bay bổng
Có những đêm trăng sáng trời thơ mộng
Trốn tìm nhau quanh quẩn với giàn hoa
Khi tay anh vừa chạm cánh tay ngà
Vội buông thả như tay chuyền em thả
Thế mà có một mùa đông lạnh giá
Gió và mưa không giữ hộ cho ta
Khi sáng trời không còn thấy giàn hoa
Em đã khóc nhiều hơn cơn mưa tối
Anh lại phải nhận thêm một tội
Bởi chỉ nhìn thiên lý với gió mưa
Bởi miền Trung mùa nắng lẫn mùa mưa
Trời đâu biết nhà em trồng thiên lý?
Miền ký ức bỗng về trong hiện tại
Khi gặp em tay dắt với tay bồng
Mùa đông nào em đã vội lấy chồng
Anh không biết, từ khi vào đại học
Em ngước nhìn anh chợt cười chợt khóc
Thời gian trôi anh thay đổi nhiều rồi!
Không phải đâu! từ thăm thẳm xa xôi
Anh vẫn giữ nguyên hương hoa thiên lý
Đoàn Quân (Đoàn Xuân Hiển - K2)