Chùm bông hoa dại trên triền vắng
Nở dịu dàng trong nắng sớm mai
Hoà trong thinh lặng lời dâng mẹ
Mái ấm tình quê soi bóng con đường
Tay nối bàn tay xa diệu vợi
Mái ấm trời cao che mái hiên
Tựa vai sông núi thắm lời ru Mẹ
Dìu bước chân con qua chốn qua miền.
Tóc phai lau lách ngoài đồng bãi
Chừ đây mây trắng bến sông quê
Cỏ hiền hoa dại bên thềm cũ
Chờ con về ơi lòng mẹ bao dung!
Mẹ giữa muôn thu xanh nguồn cội
Bước lá mùa phai vẫn nếp nhà
Cơm rau hai bữa gầy vóc hạc
Chống gậy lần theo bước xóm thôn.
Vườn thơm hương ổi thơm ngò cải
Mẹ gánh rau hành xuống phố xa
Sớm chiều tần tảo bàn tay Mẹ
Khói bếp tình quê bữa sắn khoai.
Tháng ngày rong ruổi xa bờ bến
Mẹ già còm cõi nhớ thương con
Chừ đứng bơ vơ bên hiên vắng
Nhớ quá Mẹ hiền! dòng lệ đượm chứa chan
Mẹ như trời xanh che hiên quạnh
Mẹ như ngàn sông soi bóng con đường
Bước theo chốn cũ con về lại
Mẹ hiền ơi nồng ấm một Quê hương!
Nhật Uyển Thư Cưu - K4
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét