Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2018
TÔI BƯỚC ĐI
Tôi bước đi... sau ngày tàn chinh chiến
Đón thanh bình bên đồi núi rừng hoang,
Nghe cô đơn, nghe thương nhớ dâng tràn
Nghe gió rít từng cơn buồn ảo não.
Tôi bước đi... trong giấc mơ huyền ảo
Tìm chân trời có ánh sáng thật tươi
Lá cây xanh, đồng lúa với nương đồi
Nước róc rách chảy đều bên dòng suối.
Tôi bước đi... cỏ hoang che ngập lối
Mảnh hồn non nếm vội chút hương đời,
Để thấy mình như chiếc lá chơi vơi
Để hiu quạnh mỗi khi trời mưa tới.
Tôi bước đi... buồn dâng cao vời vợi
Chỉ một mình giữa đất lạ trời xa
Bỏ lại sau lưng lứa tuổi ngọc ngà
Nếm cay đắng, xót xa thời mới lớn.
LÊ THỊ NGỌC YẾN - K8
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét