Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2018

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN



PHONG BA NGỮ PHÁP

     Xin đừng hiểu nhầm là từ mới trong tự điển tiếng Việt, tìm đỏ con mắt trong đó cũng không thấy đâu! nó cũng giống như từ “thấu cảm” mà vừa rồi một vị đỉnh cao trí tệ nào đó đã đưa vào đề thi quốc gia khiến các nhà “qôn qữ” học tra tự điển mờ mắt cũng không ra…xin nói nhanh luôn cho dễ hiểu: phong ba ngữ pháp là viêt tắt của câu “phong ba bão táp không bằng ngữ pháp VN” mà giới giang hồ luôn nói tới.
* Chuyện 1:
     Vừa rồi thằng tui đi du lịch Bắc Ninh, đến đất này mà không nghe hát quan họ là không phải dân chơi, là cù lần lắm, tui lọ mọ đi cho biết, mà đã đi thì phải chụp ảnh, phải đăng fb, nếu không thì cũng…cù lần luôn, vì fb bảo như vậy. Ai ngờ đâu vợ phát hiện ra điều gì đó, tự nhiên nhìn mình bằng đôi mắt mang hình…con dao thái thịt, bảo:
- Ông nằm úp xuống đây, chìa…mông ra!
- Roi mây mà bà quất kiểu đó thì còn chi cái bàn tọa, nhưng mà phải
cho biết lý do vì sao chứ?
- Do với trấu gì? đi chơi với vợ sao ông lẻn đi một mình, tìm chỗ ăn bánh trả tiền là sao? bánh nhà ăn không trả tiền sao ông không chịu ăn?
- Oan thấu trời xanh, tui đi ăn bánh hồi nào? Bằng chứng đâu?
- Thì đây…ông vào “nhà chứa” rõ ràng ràng đây này, ảnh trên fb đây này, “nhà chứa” ở Thái Lan gọi là nhà thổ, đúng không? Còn ở VN mình, bảo đó là nơi kinh doanh “vốn tự có”, nơi thì bảo… “lò ấp gà móng đỏ”, nơi lại bảo…ổ đĩ điếm! Vậy ông vào chốn đó làm gì? không phải ăn bánh trả tiền thì để “làm thơ” chắc?
- Ôi làng nước ơi, tầm bậy hết sức, tôi vào đó tham quan là hết sức thanh lịch, văn minh, thể hiện tính văn hóa, lịch sự, lịch lãm, thể hiện tinh thần yêu văn hóa, văn nghệ, tinh thần thưởng thức nghệ thuật văn hóa dân tộc cao…
- Im cái mỏ ông lại, đừng có bao biện, văn minh thanh lịch gì mà phải vào “nhà chứa”?
- Úi giời, bà “đậu phụng hậu”, đây là hình ảnh “Nhà chứa quan họ” ở khu Đương Xá 3, phường Vạn An, tp Bắc Ninh, xây dựng gần 6,8 tỉ đồng, mới được bàn giao đưa vào sử dụng! úi giời ơi tưởng gì…
- Thì “nhà chứa quan họ” chớ tui nói có sai đâu? Đó không phải là nơi dành cho…họ, tức là “các quan vào ăn bánh trả tiền” à? Ông có phải là quan đâu mà cũng bày đặt vào đó?
- Biết nói sao cho bã hiểu đây hở trời? thôi, roi mây đó cứ quất thêm vào đít cái thằng tôi, ai biểu dại dột đến mấy chỗ “phong ba ngữ pháp” làm chi mà bó tay không giải thích được chữ nghĩa cho vợ hiểu, ráng chịu mình ên vậy!
* Chuyện 2:
      Vừa về đến nhà, tui phấn khích la to:
- Vợ ơi, vợ…trúng mánh rồi, phen này chắc giàu to thôi, tin tôi đi…sắp tỉ phú đô-la rồi!
- Thôi ông quơi, đừng làm tui mừng húm, tui chỉ mừng hụt ông thì có, mà nhiều lần rồi… nhưng cớ sự sao nói tui nghe coi?
- Thế này nhé, ngay bây giờ bà thu mua đậu xanh thật nhiều cho tui, có bao nhiêu mua hết!
- Để làm gì?
- Để tui sản xuất giá đỗ! còn nữa, có bao nhiêu cơ sở sản xuất giá đỗ trong thành phố này, bà liên hệ đặt hàng, bảo họ sản xuất được bao nhiêu, thu mua tất.
- Nhưng tui muốn biết ông làm gì với khối lượng giá đỗ khổng lồ đó?
- Bí mật, thiên cơ bất khả kháng, í lộn…lậu! rồi bà sẽ thấy, cứ y án mà làm, khi nào bà ngồi đếm tiền đô mỏi tay, lúc đó sẽ biết.
     Buổi sáng một ngày đẹp trời, một buổi sáng đầy sương thu và gió lạnh, buổi sáng mà trên trời có những đám mây bàng bạc, cả gia đình tôi, vợ chồng con cái đều huy động hết, thuê chục xe tải chở giá đỗ đến điểm tập kết, trong khi vợ con tui lòng đang nao nức hoang mang, không biết cái dụ gì?, còn tui thì không thể nào quên được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tui như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng! Ôi chao, con đường này tui quen đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tui thấy lạ, cảnh vật chung quanh tui đều thay đổi, vì chính lòng tui đang có sự thay đổi lớn: hôm nay tui chở giá đến điểm thu mua, hy vọng bán số lượng lớn để làm giàu…Đoàn xe đang ngon trớn, tui ra lệnh dừng lai, háo hức nhảy xuống:
- Theo lệnh tui, mọi người xuống xe, ai nấy chuẩn bị phần việc của mình, chuẩn bị tác chiến, chuyển hàng cho phía đối tác, mọi người chờ tui liên hệ , lát nữa sẽ chuyển hàng…
Tôi phóng như bay vào trạm thu mua, lát sau quay trở lại đoàn xe chở giá đổ, thều thào với vợ con:
- Ở đây có quầy thuốc tây nào, thằng Tèo chạy mau đến mua cho cha mấy viên trợ tim, nhanh nào…xong tui ngã ra bất tỉnh!
Sau một hồi nhiệt tình cạo gió, thằng tui cũng…tỉnh lại được, mọi người tra hỏi:
- Chỗ nào thu mua giá đỗ? chỗ nào?
     Tui mếu máo chỉ tay về phía đằng kia….
- Đồ điên! đó là trạm thu phí đường bộ, họ mua giá đỗ của ông mà tế à?
- Ai biết đâu? thấy họ đề tấm biển bự chảng là TRẠM THU GIÁ mà…chừ biết tính răng? Thôi phiền mọi người chở đi đổ bỏ vậy, hic, hic…tàn giấc mơ tỉ phú rồi, hic… lại lạc tới chỗ… “phong ba ngữ pháp” nữa rồi, hic…

THƯỜNG ĐOÀN- K.9

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét