Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2018

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


MAY MẮN ĐẦU NĂM


*Vừa về tới nhà, thấy vợ nhịp nhịp cái roi mây, biết có vấn đề:
- Ông nằm úp xuống đây, nói cho tui nghe…số tiền lớn này ở đâu ra?
*Vừa nói, mụ vợ vừa móc trong ví tui ra số tiền 5000 dollar, tui điếng
hồn, quớ làng ơi, sao tui đãng trí thế không biết, số tiền lớn thế mà không dấu tiệt, để trong ví, à mà nhớ rồi…để trong ví vì hôm trước đi nhậu, cố ý ló cạnh để lòe mấy em tiếp thị bia đó mà, ngu quá, ra khỏi nhà mà để ví ở nhà, thôi chết rồi, giờ tìm cách đối phó thôi:
- Đó là số tiền tui tranh thủ chạy xe ôm ban đêm, chưa kịp báo cáo với bà.
- Nói dối chuyên nghiệp không biết ngượng mồm, ban đêm ai đi nhậu cùng mấy em chân dài cho ông, mà ông đi xe ôm?
- À quên, để nhớ thử coi, à nhớ rồi…tiền đó do tui mua lá chít về bệnh chổi đót đem xuống chợ bỏ mối mà có đó!
- Đồ đĩ miệng, láo thế mà cũng nói được, bán chổi đót thu tiền đô, Bill Gates kêu ông bằng thầy chắc!
- À, nhớ rồi, tiền tui thu được do nuôi gà…
- Vả vào cái mỏ chó ông chừ, ông nuôi mấy con gà đá, gà cảnh chỉ tổ tốn thêm tiền, đó là chưa kể ông nuôi mấy con gà bốn năm chục ký, nó ngốn tiền như ngốn…bia lạnh , tiền mô ông có dư?
- Già rồi lẩm cẩm thật, chính xác là tiền tui có được do làm nông, tăng gia sản xuất, đây này…thối một cái móng tay nè, bà thấy không?
- Thấy này, thấy này…ông coi tui là đồ con nít chắc, ông được cái…nói dối đến thối cái mồm, chứ lao động gì đến thối móng tay ông? trồng mấy luống rau sạch để ăn cũng không nên hình, còi cọc, lớn không nỗi mà nói làm nông dư tiền xây biệt phủ! Con lạy cha … không nói nhiều, bây giờ tập trung chuyên môn:
- Trả lời câu 1: Tại sao có số tiền lớn mà không khai báo với vợ, lúc nào cũng nói không có tiền? trả lời câu 2: Ông có số tiền lớn như thế, sao hôm trước bảo ông đưa tiền nộp học phí cho con, ông nói không có?
- Làm gì có chuyện đó? Tui… “không nói chứ không phải nói không” !
- Lại ngụy biện, xảo ngôn, không nói này, không nói này…
- Á đau, á đau…chảy máu miệng rồi này, bà dừng lại ngay!
- Làm gì dừng, ai đánh ông? Tui chỉ “gạt tay trúng má” tí chút thôi mà…
- Đến lượt bà ngoa ngôn, xảo ngữ, gạt tay kiểu chi mà tui sái quai hàm thế này…
*Đau quá, tui chạy xuống bếp quơ đại cái chày, chạy lên đập vào mặt bả mấy cái, nhìn lại thấy bả xịt đỏ.
- Bớ làng nước ơi, ông giết tôi đấy à? Chồng ơi là chồng, làng nước ơi là làng nước…
- Bà làm gì mà la toáng lên thế? Ai đánh bà? Bà… “tự đập mặt vào gậy” đấy chứ! Thôi, để tui đi lấy thuốc đỏ, bông băng, rửa vết thương cho bà, cả cho tui nữa…
- Rửa vết thương thì rửa, đừng có điếm lác mà bảo… “thuốc không có tác dụng chữa bệnh, nhưng không phải là thuốc giả “ nghe cha! Chừ cha khai báo thành khẩn đi, số tiền 5000 dollar, ở đâu có?
- Nhờ mụ vợ “gạt tay trúng má” chừ tui mới tỉnh ngộ, nhớ ra…tiền 5000 dollar là do nhà nước phát cho dân, tính trên đầu người để dân tiêu pha, mua sắm cho vui! bà và các con ai cũng có, nhưng chưa nhận thôi, tui tranh thủ nhận trước…
- Tỉnh ngủ chưa rứa ông? ông là dân Singapore chắc? Sin họ giàu, ngân sách dư thừa, họ đem phát cho dân hưởng, còn ông gánh nợ công, cột sống cong như vành nia mà mơ…
- Bà này đúng là ếch nằm đáy giếng, bà không hay biết gì sao?
- Biết gì? Trăng sao gì?
- Thì tiền nhà nước thu hồi từ tham nhũng, tất cả các vụ tham nhũng từ nhỏ đến lớn đều thu hồi tất tần tật, nghe đồn trả hết nợ công xong, còn dư thừa trong ngân khố quá nhiều, không biết phải làm gì, bèn phát cho dân tiêu chơi vậy…mỗi người 5 ngàn đô đó tha hồ tiêu, tui đi tiêu tiền đây!
- Ê, đứng lại, láo toét này, láo toét này…
- Oái, oái, thả ra, thả ra…nghẹt thở, nghẹt thở…dậy, dậy… má nó nằm mơ thấy gì mà ôm chặt cái cổ tui, chút xíu nữa là hết thở! hú hồn! hú hồn…may quá, chỉ là giấc mơ.

THƯỜNG ĐOÀN – K.9

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét