Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2018

Thơ ĐỖ KHƯƠNG BÌNH.


RU CON

Ru con ngày tháng mỏi mòn
Ru con yên giấc héo hon lòng sầu
Một mình gánh cả nỗi đau
Nặng trong lòng mẹ bể dâu ngút ngàn
Ru con đời mẹ dở dang
Đời con côi cút trần gian vắng Người

MẸ
(Mùa vu lan lại về)

Mẹ không dám bước qua sông
Thương con còn nhỏ nhìn dòng nước trôi
Bây giờ mẹ đã già rồi
Sông xưa dòng cạn bãi bồi bến xa

TRÒ CHƠI

Con ngồi lặng ngóng đêm thâu
Mẹ ngồi khâu vá bể dâu cuộc đời
Cõi trần là một trò chơi
Hơn thua cũng bỏ đất trời ra đi

VU VƠ

Em lại gọi tiếng ve về vườn cũ
Chia cho ta những nỗi nhớ vô tình
Tuổi xuân thì em gởi cõi từ bi
Hạ còn lại nửa mùa bên thềm rêu cũ

CÒN AI?

Thơ tôi chừ đã cạn dòng
Tình tôi em giấu giữa lòng mây trôi
Ngày đi giẫm tóc bạc rồi
Rượu cay đầy chén ai ngồi cùng tôi?

Đỗ Khương Bình - K16

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét