Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2017

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN.


ALIBABỐN VÀ 400 VẠN TÊN CƯỚP.


      *Đêm nay nàng Scheherazade cùng với cô em Dinarzade lại hầu chuyện vua Shahriyar, như thường lệ, cô chị nhỏ nhẹ, dịu dàng…
- Thưa đức vua, thưở nay, ở xứ sở Ba-lăm, em ruột xứ Ba-tư có anh em nhà Alibabốn và Casim…
- Sao ta nghe giống như truyện Alibaba và 40 tên cướp mà nàng từng kể ta nghe…đêm trước vậy?
- Đó là chuyện …thưở xưa, còn đây là chuyện …thưở nay mà, (cô em tơm tớp), Alibabốn và 400 vạn tên cướp có dính dáng gì tới Alibaba và 40 tên cướp đâu? sao mà đù thế?
- Đúng vậy, tâu bệ hạ…vợ chồng người anh Casim tham lam dành hết tài sản cha mẹ để lại, còn vợ chồng người em Alibabốn mỗi người chỉ độc cái tà-lỏn thôi hà… thế là Ali hằng ngày phải lên rừng tìm lá chít, bện thành chổi đót đem về bán kiếm tiền đong gạo, vợ Ali thì đầu tắt mặt tối nuôi gà, nuôi heo…phụ giúp chồng. Bỗng một hôm đang cột bó lá chít chuẩn bị về thì nghe tiếng vó ngựa vang trời, sợ quá, Ali trốn vào sau tảng đá…
      *Nàng Dinarzade tiếp lời:
- Trước mắt Ali hiện ra một đám lục lâm thảo khấu, trên vai đứa nào cũng vác một bao đầy vàng bạc đá quí mà chúng…cướp được của dân. Đoàn người dừng lại trước tảng đá to mà không biết Ali sợ quá đang trốn phía sau, họ làm gì, nói gì Ali đều nghe thấy hết, tên cầm đầu đứng trước tảng đá , dang rộng hai tay, đọc to câu thần chú…VÀNG (không phải vừng) ƠI, MỞ CỬA RA, lập tức tảng đá mở to, lộ ra một hang động sâu hun hút, đoàn người tiến vào hết bên trong, tên cầm đầu lại đọc…ĐẤT ƠI, ĐÓNG CỬA LẠI, và tảng đá từ từ khép lại như cũ…
- Rồi sao nữa? nhà vua sốt ruột…
- Ali vác bó lá chit về nhà bện chổi đót bán như mọi khi (cô chị êm ả tiếp lời), ngày hôm sau…Ali lại lên rừng, khi qua tảng đá to kia, sự tò mò khiến Ali muốn khám phá bí mật, chàng nhớ lại câu thần chú và thử đứng dang tay, đọc to: VÀNG ƠI, MỞ CỬA RA và lập tức tảng đá xê dịch, để lộ ra hang động sâu hun hút, Ali hồi hộp tiến vào bên trong…thì ra một kho báu khổng lồ, tài sản mà bọn lục lâm thảo khấu cướp của dân lành đem về cất giữ, càng vào sâu, tiền, vàng, đá quí, hổ phách, gấm lụa…nhiều vô kể ! Ali tối con mắt bên trái, sáng con mắt bên phải, vội vã chọn những thứ quí nhất cho vào đầy bao, xong vác ra khỏi cửa, nhanh chóng đọc câu thần chú: ĐẤT ƠI, ĐÓNG CỬA LẠI…thế là tảng đá to từ từ khép lại như cũ, không hề có dấu vết gì…
- Thế là Ali giàu lên từ đó? Vua Shahriyar hỏi bâng quơ…
      *Cô em lại hóng hớt:
- Hỏi ngu ngu, của báu hốt về nhiều thế mà không giàu mới lạ…
- Á, cái con này..
      *Cô chị liền cướp lời:
- Tâu bệ hạ, nhưng sợ thiên hạ biết mình giàu nhanh, Ali vẫn tiếp tục lên rừng lấy lá chít về làm chổi đót, rồi thỉnh thoảng đọc thần chú vào hang khoắng báu vật, dấu trong lá chít đem về giấu đầy nhà, để che mắt thiên hạ, Ali vẫn bảo vợ cứ tiếp tục nuôi heo, nuôi gà, nuôi cá… Đến một lúc giàu quá, tài sản không để đâu hết, với căn nhà tranh vách đất, sợ kẻ trộm biết sẽ khoắng sạch, Ali ba bốn tung tiền ra mua đất thật rộng xây biệt phủ, vài nhà mặt tiền, vài biệt thự cho người thân đứng tên…đó là phần nổi, cái quan trọng là có biệt thự, biệt phủ kiên cố để bảo quản chắc chắn “của chìm”…
- Thế từ chỗ đang nghèo, chuyển cái rụp qua thành siêu giàu, không ai thắc mắc gì sao? (vua Shahriyar thắc mắc)
- Lại hỏi ngu nữa rồi…Không thấy Alibabốn bện lá chít làm chổi bán, còn vợ chăn nuôi gà, lợn, cá…à ? họ làm giàu nhờ đó đấy…
      *Nàng Scheherazade lại đỡ lời cô em…
- Tâu bệ hạ, đúng vậy, nhờ làm những việc như thế mới giải trình được số tài sản mà họ hốt về từ kho báu bí mật được chứ ạ.
- Thế à? tiếc quá, trời lại sáng mất rồi…(vua Shahriyar bùi ngùi…)

ĐOÀN VĂN THƯỜNG - K.9

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét