Không đề
Mười sáu năm trời xa xứ Quảng
Sáng nay chợt gặp chút phùn mưa
Ai đem tháng Chạp se se bấc
Sưởi ấm trời Nam nỗi nhớ nhà.
Sách cũ
Sách cũ như bạn cũ
Nằm yên con chữ cũng phong sương
Mắt nhòa năm tháng dòng đề tặng
Ngoài thềm, đông nắng cũng rưng rưng…
Quỳnh ơi!
Cô đơn thế, Quỳnh ơi !
Một mình lặng nở giữa trời đêm đen
Hương trinh đẫm giọt sương mềm
Một mình mình hứng nỗi niềm mình thôi.
Một mình lặng nở giữa trời đêm đen
Hương trinh đẫm giọt sương mềm
Một mình mình hứng nỗi niềm mình thôi.
Soi gương
Nốt ruồi của mình mọc bên má trái
Còn của gã trong gương ở bên má phải
Chỉ có ánh mắt thì không như vậy
Cứ chằm chắm nhìn vào mắt mình.
Nguyễn Đại Bường – K10
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét