Chiều Sơn Trà...
mây buồn trôi quạnh quẽ,
Đàn Chà vá chân nâu lặng lẽ...
nhìn nhau.
Phía dưới kia sườn núi đã đổi màu,
Lỗ chỗ vết thương, hằn sâu da thịt.
Những sắt thép, xi măng...
loan màu xám xịt.
Mẹ Voọc bồng con, mờ mịt lối về...
Hỏi còn,
mấy dặm sơn khê?
Một mai...
nhà Voọc biết về... nơi đâu?
Khi màu xanh,
miễn cưỡng thay màu...
Bởi những cơn đau...
nhuốm màu...lợi ích!
Mây Sơn Trà chiều vẫn trôi cô tịch.
Mưa Vũng Thùng cũng rả rích buồn đau!
Cơn đau tim của bán đảo bắt đầu,
Và Nữ Hoàng Linh Trưởng
Sẽ về đâu?
4/6/2017
ĐOÀN VĂN THƯỜNG - K9
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét