Thứ Bảy, 1 tháng 4, 2017

..........


Ở xóm mình ra ngõ gặp nghệ sĩ nhân dân, ra đường gặp nghệ sĩ ưu tú, còn lại toàn những đầu xanh tuổi trẻ tự vỗ ngực xưng mình là nghệ sĩ...
Không biết họ có biết trên đời này có một Trịnh Công Sơn?

Nếu biết, họ có công nhận ông ta là nghệ sĩ không. Chắc là không rồi. Nếu ông ta là nghệ sĩ thì đã được nhà nước phong ' danh hiệu cao quý ' như họ từ lâu rồi.

"Thịt da này dành cho thù hận. Cho bạo cường cho tham vọng của một lũ điên. Hãy sống giùm tôi hãy nói giùm tôi hãy thở giùm tôi. Quả tim này ..."

Riêng tôi, những gì thuộc về cá nhân ông ta thì không cần phải đào sâu hơn để phán xét. Ai cũng có cái đớn hèn riêng. (Đời ai cũng có những ...tâm sự buồn! Chách chách)

Dòng nhạc của ông như dòng sông bất tử. Hình như có ai đó nói rằng, là người Việt Nam - ít ra một lần trong đời đã từng nhấp môi thốt lên ca từ của ông.

Riêng tôi, "dạy cho con tiếng nói thật thà" có nhiều điều đáng suy gẫm. Phải chăng ông khuyên bọn người lớn phải sống tử tế?!

Một lũ điên với bạo cường muốn thành người tử tế thì cần phải có ánh sáng, niềm tin hay mùa xuân gì gì đó chỉ đường. Nhưng, làm sao mở miệng để dạy cho con tiếng nói thật thà được? Chắc là họ lẩm nhẩm ai dạy giùm tôi.

Vugia K7


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét