Tôi gọi quê hương mình là đất nước bi thương,
Là đất nước của những đêm trường ác mộng,
Là đất nước của những linh hồn trống rỗng,
Vật vờ trôi giữa định mệnh vô thường…
Là đất nước của những đêm trường ác mộng,
Là đất nước của những linh hồn trống rỗng,
Vật vờ trôi giữa định mệnh vô thường…
Tôi gọi quê hương mình là đất nước bi thương,
Đất nước không lường của bao trò toan tính,
Đất nước bất minh của những màn lừa phỉnh,
Loay hoay tráo đổi vòng từ những kẻ bất lương…
Đất nước không lường của bao trò toan tính,
Đất nước bất minh của những màn lừa phỉnh,
Loay hoay tráo đổi vòng từ những kẻ bất lương…
Tôi gọi quê hương mình là đất nước bi thương,
Là nhầu nhĩ suy tư và râm ran lời ta thán,
Là nỗi oan khiên cùng những bài cáo trạng,
Từ héo hắt biển nồng đến cằn cỗi rừng thiêng…
Là nhầu nhĩ suy tư và râm ran lời ta thán,
Là nỗi oan khiên cùng những bài cáo trạng,
Từ héo hắt biển nồng đến cằn cỗi rừng thiêng…
Nhưng, tôi vẫn gọi tôi,
Là dân Việt như từ trong nôi cha mẹ dạy,
mơ một ngày mai…
Là dân Việt như từ trong nôi cha mẹ dạy,
mơ một ngày mai…
Vugia K7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét