Thứ Tư, 20 tháng 1, 2016

Thơ học trò xanh trắng



* Kính dâng hương linh Thầy Nguyễn Ba 
 
Rứa là hết! Chừ đây thầy đi mãi
Vội bỏ trường xa lớp vắng dòng sông
Con đò xưa bến cũ đón bao lần
Vừa cập bờ lặng lẻ ngóng thầm trông
Rứa là hết! Chừ đây về trống vắng
Trường y đó sầu lạ lẫm giăng đầy
Bụi phấn trắng phủ tràn bao dấu nhớ
Mà Bồng Lai gió lộng mịt chân mây
Rứa là hết! Chừ đây còn đâu nữa
Nụ đôn hậu tươi rói trọn đường cong (*)
Phi tuyến tính đời giới hạn đạo hàm
Ơi ơi thầy! Sao tiệm cận ước mong!
Rứa là hết! Chừ đây đông buốt lạnh
Nhớ thương thầy biết gởi nhớ về đâu
Rộng bao dung độ lượng mãi nghe thầy
Thơ học trò xanh trắng tủi thầm sâu
Kỷ niệm ngày giả từ bụi phấn (19/01/2016_ 10/12/ Ất mùi).
Thạch Thảo viên, Wednesday, January 20, 2016
Vũ Đan Huyền K7
(*) Thầy chúng tôi rất hiền, luôn nở nụ cười trên môi_ thầy có biệt tài nhìn về chúng tôi vói tay đưa ngoặt phía bảng đen mà vẫn vẽ nhiều vòng tròn đồng tâm thật đẹp mắt.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét