Tặng các thân hữu đã một thuở đi tìm cái – không- có.
Vẫn còn đó khu vườn xưa ngóng đợi
Cỏ và cây cùng nắng gió mong chờ
Chim vẫn hót như lời ai thầm gọi
Kẻ lưu vong khi gót mỏi quay về
Cõi nhân gian có phải quá tù mù
Nên thánh triết cũng có lần lỡ bước
Phận bọt bèo dễ gì trôi ngược nước
Chẳng hỏi lòng dòng đục với dòng trong
Quá nửa đời gió bụi với sương phai
Khi ngoảnh lại đã hoàng hôn nắng quái
Cái không thực làm sao tìm cho được
Đôi tay gầy không thể hái trăng sao
Thế là hết rồi một thuở vong thân
Bỏ cái ảo để tìm về cái thực
Mà sông quê đã trôi đi biền biệt
Chẳng làm sao tắm được dẫu một lần
Nguyễn Văn Gia
( Trích trong Lặng lẽ phù sa)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét