Thứ Tư, 13 tháng 1, 2016

Hoàng hôn giấc mơ


Người ơi.
Rứa rồi Phật hoàng Trúc Lâm Yên Tử trầm mặc
“Thôn hậu, thôn tiền đạm tự yên, 
Bán vô, bán hữu tịch dương biên. 
Mục đồng địch lý quy ngưu tận, 
Bạch lộ song song phi há điền.” (1)
Vâng, giữa cô tịch khi trực đối cùng vô biên đất trời với cô đơn trống vắng ta như lạc loài chơi vơi_ chừng nghe ngỗn ngang trăm mối ùa về. Vũ trụ hổn mang với “Bán vô, bán hữu” trong cảnh giới “đạm tự yên” không bến bờ cùng ánh triêu dương lẫn thẩn lần mò về tận cùng chốn thái hư “tịch dương biên”. 
Tất cả chợt nhòa đi, nhạt nhòa và lắt lay để rồi lắng đọng trong tĩnh lặng “địch lý quy ngưu tận”.
Vỡ òa trong ta “Bạch lộ song song phi há điền”, cái gi thế nhỉ, tại sao phải là “song song phi”, cớ sao lại phải sánh đôi cùng bay? Không là “nhất quần_một đàn” mà lại là hợp thể chỉ hai cá thể “từng đôi, từng cặp”. Phải là “Thái cực sinh lưỡng nghi” ư! Nguyên lý tạo hóa hay tâm tưởng thy nhân đa mang, đa cảm chạnh lòng thái quá. 
Rốt ráo của tĩnh lặng lại là sóng đôi.
Bên xứ Bengal xa xăm tận quê hương bờ sông Hằng, thy hào Tagore cùng hòa nhịp
“Now it is time to sit quite, face to face with thee, and to sing dedication of live in this silent and overflowing leisure.”. (2)
Lời ca, tiếng hát vọng về từ nà dâu xanh thắm, từ bãi mía luống cày_ hiến dâng khởi nguồn từ tĩnh lặng cuộc sống thực tại ư “to sing dedication of live in this silent”. 
Nguồn căn tịch mịch là mầm mống cội tình, thy ca!
Phải chăng cõi thơ cũng một cõi tình. Mãi mãi là huyễn mộng, hoang mờ... Tha hồ dày xéo hồn ta đến bao giờ mới thôi? 
Thơ buột ta vào mộng ảo. Tình buột ta vào mông lung.
Đâu từ muôn ngàn dặm lối bèo dạt mây trôi tụ hội cùng nhau, để nhận chân trong trầm tích xơ cứng từ lâu.
“Sen nhòa bóng nước tịch dương
Sen và sóng nước như dường chiêm bao
Cát vàng còng gió lao xao
Ơ kìa biển hát phi lao lặng thầm”
(Vũ Đan Huyền)
Cánh sen hồ thu bờ bến xưa một mùa ký ức chiêm bao mộng mỵ, chợt hiển hiện động chao cùng bào ảnh nhấp nhô. Biển ngàn năm mãi hát, mặc kệ cát vàng còng cứ lao xao, hàng dương mãi rủ bóng lặng câm tiếng vô âm.
“Biển trời sóng nước tha la
Ta đây người đấy say là ngà say
Cung đời gang tấc vòng tay
Bóng mờ cổ độ Sen ngày thu ơi!”
(Vũ Đan Huyền)
Thật ngờ nghệch cách ngăn tầm tay với _ “Cung đời gang tấc vòng tay”!
Lại chìm lĩm vào chốn vô biên. Lại ngỡ ngàng với.
Chiều nay đọc cánh thư này, giật mình những tưởng "người ơi" có mình. Thạch Thảo Viên lá rơi chùng kín đất như lòng ai chất ngất giọt sầu. Ta muốn về nhặt lá vàng rơi đắp lên nấm mộ "đau thương" để một ngày được thấy ai kia thôi không còn u uẩn. Ừ, chỉ thế mà thôi, cũng là chút tình vạn dặm, phải không người?
Ơi, người ơi.
Phải chăng 
“Tiếng dội lưng mây đồng vọng mãi,
Tình hoang mang gợi tứ hoang mang.” 
(Quách Tấn)
Chừ tiếng thơ là tiếng lòng, âm ba thy ca xóa tan mọi rào cản ngôn ngữ, mọi biên bờ xa cách.
Hỡi người ơi,
“Về đây vắt cạn mạch sầu
Cho thu thôi chín thôi nhàu ngày qua
Về đây hắt bóng sương sa
Cho khe cùng suối hoan ca những ngày
Về đây đón gió mây bay
Khép rào dỹ vãng cuồng say miên trường
(Vũ Đan Huyền)
Vâng, người ơi,
“Nhặt hộ dùm ta phiến lá vàng
Từ đâu tiềm thức mãi đeo mang
Gió núi đầu truông buồn da diết
Chiều sao thao thiết đợị mùa sang”
(Vũ Đan Huyền)
Thế và chỉ thế thôi ư!
Thạch Thảo viên, Sunday, December 06, 2015_ 
Vũ Đan Huyền K7
* Wednesday, January 13, 2016.
Chú:
(1)/ 天長晚望 _ 陳仁宗.
村後村前淡似煙, 
半無半有夕陽邊。 
牧童笛裡歸牛盡, 
白鷺雙雙飛下田。
Thiên Trường vãn vọng _ Trần Nhân Tông.
Thôn hậu, thôn tiền đạm tự yên, 
Bán vô, bán hữu tịch dương biên. 
Mục đồng địch lý quy ngưu tận, 
Bạch lộ song song phi há điền.
(Ngắm cảnh chiều ở Thiên Trường
Trước thôn, sau thôn, khí trời mờ nhạt như khói, 
Bóng chiều tà mơ hồ nửa không, nửa có. 
Trẻ chăn trâu thổi sáo trâu về hết, 
Từng đôi cò trắng bay xuống ruộng.)
( Ngô Tất Tố dịch)
Trước xóm sau thôn tựa khói lồng, 
Bóng chiều man mác có dường không. 
Mục đồng sáo vẳng trâu về hết, 
Cò trắng từng đôi liệng xuống đồng.

(2)/ Thơ Rabindranath Tagore.
Now it is time to sit quite, face to face with thee, and to sing dedication of live in this silent and overflowing leisure. 
( Lúc này là lúc ngồi im lặng, đối diện với người, trong trầm tịnh, thảnh thơi tràn trề, cất lời ca hiến dâng cuộc sống.)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét