Thứ Tư, 2 tháng 12, 2015

THIỆN KHÚC




Còn đâu đó những bàn tay run rẩy 
Những tàn thân ngoắc ngoải giữa cơn đau
Ta cúi xuống tâm người đan sít lại
Dây yêu thương lặng lẽ nối hai đầu
Có em bé gập mình cơn đói lả
Mẹ lưng còng thắt dạ tấm xương khô
Hạt cơm dẽo thảo thơm tình gốc rạ
Trong lòng tay giọt nước hóa cam lồ
Và không ít những tủi hờn vong phế
Tự bao giờ huyết lệ đã trùng dương
Ta chung đắp những khuyết tròn dâu bể
Trên tàn phai rạng đỏ sắc hoa hường
Vẫn chưa hết lòng người chia giới tuyến
Đất phun trào mặt biển dấy phong ba
Thì chưa mỏi gót chân người tận hiến 
Thắng yên cương giục vó gọi sơn hà
Vòng luẩn quẩn nẻo phù sinh là thế
Vết thương đời đâu có dễ nguôi ngoai
Đây nắm lá xin người băng bó lại
Dẫu liền da vết sẹo cứ đau hoài
Xin quỳ xuống trọn thành câu sám nguyện
Cầu hồng ân Từ Phụ độ quần sanh
Con suối khát reo quanh lời sửa ngọt
Qua điêu tàn sỏi đá bốn mùa xanh
Rồi mai mốt trần gian thôi lệ ứa
Những bình minh trải lụa núi cùng sông
Anh em bốn bể cầm tay lại
Đạo với đời chung một chữ đồng
Huỳnh văn Mười K7

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét