Ta nhớ quá cái ngày này thuở ấy,
Buổi tựu trường ta đứng đấy lơ ngơ.
Lạ lẫm ư? Không! Ta chỉ có ý…chờ….
Để thấy kẻ ta hững hờ như không biết!
Người dưng ơi, sao nhớ nhung da diết,
Chín mươi ngày ta mãi miết đếm thời gian…
Ngày khai trường ta cứ mãi lang thang,
Vờ lạc bước qua hành lang lớp ấy
Trộm nhìn xong lại vờ như không thấy
Vào lớp ngồi ta hí hoáy viết thư xanh.
Thư viết xong cho vào cặp để dành,
Thư không gửi, thôi ta đành cất kỹ
Ta nắn nót biết bao lời…hoa mỹ,
Viết thật nhiều nhưng cũng chỉ…lặng thinh
Trách vu vơ, rồi lại trách chính mình…
Ai biểu nhớ một bóng hình chi rứa?
Tựu trường rồi thôi nhớ nhung chi nữa…
Chào nhau đi, sao lần lửa mãi không thôi….
Gặp người dưng, chắc ta nói …chẳng nên lời,
Đành câm lặng, đáng đời tên…hoang tưởng
Thế cũng hay, tạm coi như vay mượn…
Để kẻ si tình về tưởng tượng làm…thơ.
Tháng 9/ 2015
THƯỜNG ĐOÀN K.9
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét