Thứ Ba, 29 tháng 9, 2015
CÒN MÃI TRONG TÔI
(Kỉ niệm những ngày mới rời trường Đông Giang)
Giao phân vân không biết chọn ngã nào. Từ đây đến trường hãy còn xa lắm. Bỗng Giao bước nhanh chân về con đường cũ, có lẽ nó dài hơn đường kia nhiều. Giao cũng không hiểu tại sao mình lại thích đi con đường xa thế? Mưa rơi đều trên đường tráng nhựa in chiếc bóng nhỏ xinh với tà áo bị cơn mưa làm ướt sũng nằm phẳng trên người Giao trải dưới nền đường. Trời cuối đông, cái lạnh buốt người, Giao lầm lũi bước đi mãi đến khi bước vào cổng trường Giao mới thấy mình bị nhầm lẫn. Nỗi buồn chợt hiện đến, vẫn ngôi trường rộng mở thờ ơ đón tất cả mọi người và cũng chính trường lại dẫn bước chân Giao. Không! Giao đã xa trường hẳn rồi. Bây giờ Giao hiện là học sinh của ngôi trường mới mình đang đến ...
Giao muốn bật thành tiếng khóc khi thấy bóng dáng người thầy cũ với chiếc xe quen thuộc vượt qua. Thầy chỉ cười đáp lệ lời Giao rồi lách vào phía cổng. Giao xoay người lại tiếp tục con đường trước mặt. Giao vẫn thích đi con đường nầy, có lẽ để thấy mãi ngôi trường thân yêu. Không một lần nào đi ngang qua mà Giao chẳng nghĩ đến trường cũ. Nó như một cái gì cần phải nhớ trong Giao. Hôm giã từ thầy bạn đến nay chỉ cách mỗi mua thu mà sao Giao thấy xa ngút ngàn như hai hàng cây trước đường Giao đang bước xa kia. Thoáng nhớ lại hiện về ...
.Hạ đến rồi như đám mây kết tụ giọt mưa sa, nóng khô người nhưng u buồn ảm đạm. Giao lo sợ, Giao tiếc rẻ thời gian trôi qua. Đối với bọn Giao, thời gian bây giờ như một hung thần hiện đến để đem hiện tại Giao đang hòa mình đưa về quá khứ xa xưa ... Giao đã nghĩ đến hạ nầy và rùng mình lo sợ. Khung cảnh đón hạ năm trước vui rộn náo nức bao nhiêu thì bù lại đón hạ nầy buồn tẻ bấy nhiêu. Ngày chia tay bọn Giao chẳng có được một lần họp mặt dù là họp mặt để nói tiếng tạ từ đưa mỗi đứa về một nẻo. Hành trang của bọn Giao chỉ có vài dòng chữ ngoằn ngoèo nơi trang lưu niệm. Nó chịu dở dang với cây viết khô cằn Giao vẫn giữ làm kỉ niệm nơi chiếc cặp da mà hầu như lời các bạn Giao đều học thuộc lòng không cần có điểm. Giao thấy sự mất mát lớn lao trong tình bè bạn. Để rồi mùa thu tựu trường chỉ càng buồn thêm với nhiều khuôn mặt mới xa lạ làm sao! Giao chập chững bước lên cao, với thời gian sẽ đưa những gì ở sau lưng lùi dần, xa mãi mà nỗi nhớ trường xưa bạn cũ vẫn quyện mãi không thôi. Giao nhớ thầy, nhớ bạn, nhớ trường, nhớ căn phòng mang số; Giao nhớ tấm bảng loang lỗ vết đinh, nhớ chỗ Giao ngồi với những chấm mực rơi ... Giao nhớ tất cả và ước mơ được học mãi nơi đó nhưng sự thật trái với điều mơ ước...Giao mừng cho trường mình bây giờ trở nên huy hoàng rồi Giao cũng lo sợ sẽ mất đi dấu vết ngày xưa. Không hiểu giờ nầy các thầy cô có nhớ đến khuôn mặt của những đứa học sinh bị khuôn viên trường chối bỏ? Còn Giao, Giao làm sao quên được từng lời nói nụ cười, từng cử chỉ của thầy cô kể cả lúc giảng bài hay tình cảm đối với học sinh trong những lần sinh hoạt. Nỗi nhớ ấy cứ mãi trương to. Giao nhớ từng nét mặt quen thuộc trong lớp nhớ cả đến những cái tên mang họ. Càng nhớ bao nhiêu, Giao lại thấy mình bị lạc lỏng bấy nhiêu. Chiếc áo Giao mặc trong mình đã được thay bằng chiếc bảng tên mới. Giao không vứt bỏ nó và thầm cười khi trong lòng vẫn nhớ mãi trường xưa. Giao nhớ lúc mới rời trường tiểu học mình vẫn quay quắc nhớ trường nhưng nỗi buồn chợt tan ngay vì tuổi quá còn thơ nên chưa có nhiều kỉ niệm buồn vui. Với bây giờ thì Đông Giang trường xưa làm sao Giao quên được vì bao nhiêu kỉ niệm đã hình thành nơi ấy. Cả đến những hàng cây trong sân trường do lớp Giao trồng và những lần bọn Giao tưới nước, nó là niềm vui nho nhỏ trong Giao vì được chăm sóc cho trường. Nhớ quá đi thôi những lần cắm trại, nhớ từng khung cảnh trong giờ học. Nhớ những lần học trò nghịch ngợm làm thầy cô phải bực mình và nhớ quá ánh mắt thầy buồn nhìn cuối lớp ...Tất cả giờ đây đã vụt khỏi vòng tay ... nhiều khi Giao muốn được như ngày xưa dù chỉ trong giây lát nhưng thực sự thời gian đã trôi qua chỉ còn là mơ ước mà thôi!
Nỗi khát khao trở lại trường xưa vì ở đó có tình thầy trò sâu đậm vô cùng, thầy thấu hiểu cả tâm tính học sinh và ra công giảng dạy. Nỗi khao khát trở lại trường xưa vì có tình bạn hồn nhiên, trong sáng trưởng thành nơi ấy... Chỉ từng đó thôi cũng khiến Giao nhớ mãi đến trường. Giao ước mong làm sao cho tiếng thơm trường vang mãi vang xa ...
......Giao bước thật nhanh, tiến vội trên con đường còn sót lại để về nơi trường mới. Nơi đó, có những người đang vùi đầu vào sách vở như Giao.
Phan Thị Hoa Xuân K6
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét