ĐÈO LE 7
vô tình em đọc được thư anh
câu thơ mang bọt nước đầu ghềnh
thơ anh man mác tình của suối
đêm nghe nước chảy dưới chân mình
đèo vươn xa ,tới đây…
nửa đêm mà mây giăng, mây bay,
lạc cánh rừng khuya chim không ngủ
réo gọi em về với cỏ cây
phòng em lén lén gió thơ anh
vi vu qua giấc ngủ chồng em
người xa ơi! cửa khép càng thêm gió
hôn chồng cho gió bớt vờn quanh
xưa qua đèo, để đọc thơ nay
rượu em, anh mượn ép trăng đầy
lời em, anh bắt đền con gió
đêm vô tình em say,em bay.
ĐÈO LE 8
tình sắp rơi, em gọi anh bằng mắt
dây neo kia anh buộc quá hững hờ
vịn vào đâu sườn núi đứng bơ vơ
em lăn mãi đụng vào chân tình mới
khi dừng lại đèo Le xa vời vợi
thương về cây, là lúc lá lìa cành
đã còn gì mà bên em, bên anh
một dấu chấm đã dừng nơi cuối dốc
bên kia, bên này một thời đi không hết
vào nam ra bắc để thêm gì
con đường nào cũng chỉ để mà đi
bước lang bạt dẫm vào gai thực tế
ngủ đi anh, viết chi dòng khuya khoắc thế
mưa trong thơ em lạnh đến run người
có chút đèo mà anh để hai nơi
nếu gặp Hải Vân chắc thành trang tình sử
vẫn biết thu qua anh không chờ đợi
em mang mây về chung gió một đèo Le
đường chân trời như những chắn che
giữ cho em không vướng màu mây cũ
hạnh phúc nhỏ nhoi, em bằng lòng đủ
thương đèo im, đồi vắng- nỗi lòng anh
để bình yên lại một đèo xanh
em đánh đổi một đời bằng viên sỏi nín
ĐÈO LE 9
trong thơ anh lá xưa còn bịn rịn
cây văn chương không biết tuổi của mình
ta trả đèo hết buổi bình minh
sao anh vẽ lá xanh rên nền hoàng hôn tím?
anh đã đổi màu mây kỷ niệm
thành màu tang trong cuộc tình đèo
ở Sài Gòn mưa gió tiếp theo
cũng bởi chính màu mây anh đã đổi
hãy cộng em, anh mình bao nhiêu tuổi
hơn trăm năm cổ lỗ một thân cầu
còn gì đâu nối nhịp mai sau
Mà bóng thời gian đã nhòa theo hai hướng
PTC Sông Đông 2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét