Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

SỰ TÍCH 12 CON GIÁP

( Sưu tầm trên trang Bảo Mai)


http://baomai.blogspot.com/
Ngày xửa ngày xưa, sau nhiều vòng tuyển chọn gắt gao, Trời đã tìm được 12 con vật sẽ đại diện 12 địa chi. Tuy nhiên, Trời còn băn khoăn chưa biết xếp ai đầu bảng. Thế nên, một cuộc họp đã được triệu tập để tìm ra loài xứng đáng nhất.

Anh Trâu to lớn hăng hái phát pháo đầu tiên: “Loài Trâu chúng tôi có công lao động giúp người no ấm. Con người bao giờ cũng coi trọng trâu, “con trâu là đầu cơ nghiệp,” “con trâu đi trước, cái cày theo sau.” Việc lớn phải làm trong đời là “tậu trâu, cưới vợ, làm nhà.” Trâu vừa là “đầu,” vừa là “trước,” lại còn hơn cả… vợ nữa nhé. Tôi đứng đầu là phải rồi.

http://baomai.blogspot.com/
Bác Hổ nghe nói thế cười khì bảo: Anh trâu ơi, để anh đứng đầu rồi người ta suốt ngày làm quần quật như… trâu à? Anh quan trọng với người thật, nhưng họ chỉ xem anh như cái cày cái cuốc thôi. Còn tôi đây đường đường xưng hiệu “chúa sơn lâm,” ai nhắc đến cũng phải kính nể gọi một tiếng “ông ba mươi.” “Chúa sơn lâm” tất phải đứng đầu rồi, lãnh đạo phải có uy như tôi đây mới được.

http://baomai.blogspot.com/
Cô Mèo liền lên tiếng: Bác Hổ nói có lý đấy, nhưng thời nay làm sếp mà không có… ngoại hình cũng không được đâu. Hình dáng bác khiếp thế kia, làm sao đi… giao dịch chứ? Phải như em đây, mình nhỏ, eo thon, dễ luồn dễ lách, lại giỏi lấy lòng, ăn vụng còn biết… chùi mép, có lỡ “ị” ra cũng biết cách giấu diếm… thế mới làm lãnh đạo được chứ? Bác không biết phụ nữ rất yêu loại mèo bọn em à? Mà phụ nữ là ưu tiên một đấy nhé.

http://baomai.blogspot.com/
Nghe thấy thế, bác Rồng vừa e hèm vừa vuốt râu: Cậu em chó có thể làm bạn với người, nhưng ta cần… sếp, chứ có cần bạn đâu? Như ta đây, linh thiêng, cao quý mạnh mẽ nhất, luôn ở trên trời, sai gió gọi mưa… thế mới xứng là người đứng đầu chứ!

http://baomai.blogspot.com/
Cô Rắn liền xì một tiếng rõ to, vừa uốn éo mình xà, vừa phát biểu: Bác Rồng ơi, bác nhìn quanh xem, có ai là con vật tưởng tượng như bác không? Bác mà đứng đầu, thiên hạ lại chẳng bao giờ biết mặt mũi bác là ai, nhưng như mấy ông quan… liêu ấy à? Cử bác làm sếp, em chỉ e việc gì rồi cũng ảo như quỹ đầu tư thì chúng em… chết. Chi bằng cứ chọn em đây, trông cũng giống bác, nhưng được cái sờ tận tay, day tận mặt được. Bác cứ hỏi quý ông xem có ủng hộ rượu tam xà, ngũ xà không nào?

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN


Mời thầy cô, anh chị xem :The Cats - Acrobatic & Contortion Act - The world greatest Cabaret 



Ngoài ra anh Thường Đoàn thư giãn với: TỰ ĐIỂN VUI VỀ...DƯƠNG (DÊ) 



-         Dương thế :  treo dê bán chó !
-         Dương gian : dê gian lận, lừa đảo .
-         Dương tính : tính tình của dê .
-         Dương oai :  dê hay dọa nạt  kẻ khác.
-         Dương trần :  dê không mặc áo .
-         Dương xỉ :  dê xỉ vả nhau, chửi nhau .
-         Dương suy : dê động não, tư duy .
-         Dương liễu : dê cái liễu yếu đào tơ, yểu điệu thục nữ .
-         Dương dương tự đắc : hai con dê tự cao, tự đại .
-         Ngọc dương : loài dê quí, ( như ngọc như ngà )
-         Du dương :  dê đi du lịch .
-         Đại dương : dê khổng lồ, to lớn .
-         Cường dương : dê hùng cường, thịnh vượng và giàu có .
-         Liệt dương : dê oai phong lẫm liệt .
-         Tà dương : dê có tính tà, hay nổi cơn điên .
-         Tịch dương : dê ngủm củ tỏi .
-         Sơn dương : họa sĩ vẽ dê .
-         Hải dương : dê ở biển .
-         Nam dương : dê đực .
-         Đông dương :  dê đông lạnh .
-         Thái dương : thịt dê cắt lát mỏng ./.

                                                                        THƯỜNG ĐOÀN K.9
 

 

CÓ HẬU



Truyện ngắn của Phan Trang Hy ( Phan Thanh Bình K5)



Tôi kể chuyện này có thật ít nhất cũng được 51%. Có thể bạn hỏi sao không là 100% mà lại là 51. Thôi thì, tôi cũng xin thú thật chỉ có 51% là thật, còn 49% là giả. Giả chứ không phải dối! Giả chứ không phải gian! Và bạn có thể cho tôi chỉ biết hư cấu, hư cấu theo cái cách của bọn làm văn nghệ. Cũng được, nếu bạn nghĩ như thế.
Chuyện là thế này.
Mà tôi bắt đầu kể như thế nào đây khi tôi chứng kiến tại xóm tôi có hai người. Cứ gọi tên cả hai là ông Thật và ông Giả. Tôi xin chú ngoặc xin lỗi những ai có tên trùng với hai ông ấy. Thật lòng tôi chẳng biết đặt tên khác được.
Vì là hàng xóm láng giềng, nên tôi chơi thân cả hai người. Biết hai người không ưa gì nhau, nên tôi cũng tùy thời cơ tạo mối quan hệ gắn bó. Thế nhưng, tội cho thân tôi, tội cho những việc làm, những nghĩ suy của tôi hòng làm cho ông Thật và ông Giả thân thiện nhau. Nhiều lần, tôi chơi oách, làm tiệc mời, nhất là tất niên mời cả hai đến dự. Cả hai chẳng thèm đến. Chỉ có bà con láng giềng. Hoặc năm khi mười họa, lão Thật đến thì lão Giả xin khất hẹn, khi lão Giả có mặt thì lão Thật vắng bóng. Dù cả hai không thèm gặp mặt nhau, nhưng bà con trong xóm thấy tính tôi hiền, lại thật thà, có chi nói nấy, nên bà con tin tưởng, giao cho tôi nhiệm vụ hòa giải, tạo sự liên kết mối tình hàng xóm láng giềng cho hai lão. Tôi mặc lời cảnh báo của vợ tôi: “Ông mà rớ vô chuyện của hai ông ấy thì phiền lắm đấy!”...
Không thể một lúc gặp được cả hai người, tôi chỉ còn cách tìm từng người để trò chuyện. Thôi thì đủ chuyện, đủ lời qua tiếng lại giữa tôi và họ. Thường là những sáng chủ nhật, tôi hẹn gặp họ uống cà phê. Một hôm, tôi gọi điện mời họ. Cả hai đều hứa sẽ đến quán. Tôi đến trước ngồi đợi. Lão Thật đến trước. Lão Giả đến sau. Chẳng thèm chào tôi, lão Giả quay lưng một mạch ra khỏi quán. Tôi chỉ còn biết cười trừ. Cả buổi sáng hôm ấy, lão Thật tâm sự hết với tôi những điều chất chứa trong lòng. Và có khi có chút gì vui vui, tôi gọi mời hai lão. Lão Giả đến trước. Thế là tôi và lão cụng li, nói chuyện rề rà suốt buổi. Còn lão Thật, có thể lão đến, nhưng không thèm ngồi với tôi vì bên tôi đã có lão Giả.
Như cái nhà kho sau vườn của những ông chủ giàu có, tôi đang tích trữ những tâm sự, những nỗi lòng của hai lão. Tôi nghe đủ cả niềm vui, nỗi buồn, sự lo lắng, thương yêu, gắt gỏng của cả hai. Tôi đựng chứa đầy ắp những tiếng cười, những giọt nước mắt của cả hai. Tôi xếp chồng trong tôi một mớ hỗn độn, xen kẻ giữa những ý nghĩ, hành động, lời nói, giữa những quá khứ, hiện tại và tương lai của hai lão.
Có lúc tôi mệt nhoài vì lời qua tiếng lại của hai lão mà chỉ có một mình tôi nghe, nhận lấy. Tôi thường nói đi nói lại cái điệp khúc với hai lão khi chia tay (chỉ một trong hai lão thôi): “Thôi mà! Cũng là bà con hàng xóm láng giềng, thương nhau chín bỏ làm mười. Có thế bà con hàng xóm mới vui!”. Chắc các bạn cũng đoán được lời của cả hai lão!...
Tôi có lúc chán vì chuyện bao đồng. Ngẫm đi ngẫm lại lời vợ tôi cũng có chỗ đúng. Nhưng rồi tôi nghĩ, mình ở giữa hai người, như là số mệnh đi. Đã là hàng xóm, tôi không thể chọn một trong hai để chơi. Phải chọn cả hai mới hợp lẽ. Vì lẽ nhà tôi nằm lọt giữa hai nhà của họ. Bên trái nhà tôi là nhà lão Thật, bốn tầng. Bên phải nhà tôi là nhà lão Giả cũng bốn tầng. Còn nhà tôi là nhà cấp bốn. Lọt phỏm giữa hai nhà, tôi chỉ còn biết cam phận làm người hòa giải chứ biết làm gì bây giờ. Không ai gần hai lão bằng tôi, xét về phạm vi không gian lẫn thời gian. Tôi cười vu vơ cho ý nghĩ không đâu vào đâu của mình.
Đang lúc suy nghĩ mông lung, tôi nhận được tin nhắn. Tôi mở di động ra xem. Không phải một tin, mà là hai tin. Tin thứ nhất: Mời thầy uống cà phê ở quán Hương Sen. Đó là tin của lão Giả. Còn tin thứ hai là của lão Thật cũng nội dung như lão Giả nhắn. Tôi không muốn làm mất lòng của hai lão. Tôi chẳng biết nên trả lời như thế nào đây. Nếu không trả lời, thì sợ cả hai trách. Tôi đang phân vân thì có tiếng vợ tôi: “Anh chuẩn bị xong chưa? Sáng nay anh chở em may áo quần mà”. Tôi sực nhớ lại lời hứa với vợ. Tôi bèn điện lại báo cho cả hai biết là tôi không thể đến uống cà phê được vì lí do rất ư là chính đáng. Thật may cho tôi. Tôi thầm cảm ơn vợ tôi đã cứu tôi bàn thua với hai lão hàng xóm.

Thứ Năm, 29 tháng 1, 2015

MAI KIA MỐT NỌ, TA VỀ




1 Mai kia mốt nọ, ta về
 Xe qua cầu mới, đi về Giang đông
 Làng tôi ở cạnh dòng sông
 An hải tên gọi, bên dòng Hàn giang
 Đã lâu, chưa trở về làng
 Đã lâu, chưa được lang thang… bạn bè
 Đã lâu, chưa được lên ghe
 Bơi qua Đà nẵng, thăm bè bạn xưa

2 Ta về, Trời giúp cơn mưa  
Rửa bao gió bụi, hồn vừa mênh mang
Mưa bay xuống phố, qua làng
Ướt trái tim cũ, ta mang trở về  
Ta về rồi, hởi! Cố quê  
Trái tim còn ướt, lời thề chưa khô  
Chỉ mong thấy mặt đồng bào  
Kẻ còn người mất, hụt hao bao chừng !

3 Hỏi lòng, lòng chỉ rưng rưng
Hỏi ai thì cũng, chung cùng nỗi đau !



                 NGUYỄN  ĐÔNG  GIANG
               (Thầy Nguyễn Văn Ngọc)

THƯ MỜI HỌP MẶT CỦA CHS ĐÔNG GIANG K6



Ghi chú: Để tiện cho việc chuẩn bị & tổ chức được chu đáo, đề nghị các bạn tham dự xin hồi báo qua tin nhắn SMS đến:
- Nguyễn Thị Lệ Vân:  0935.727.173, hoặc
- Trần Thị Mỹ Hạnh:  0902.463.547

BÃI CÁT SÔNG QUÊ





Bãi cát sông quê
Buồn vui nhân thế
Dù đời dâu bể

Trọn tình thủy chung

Trôi mãi dòng sông
Biết đâu nguồn cội?
Cát từ muôn lối
Hòa quyện về đây


Sông cứ vơi đầy
Cát không hề giận
Phận đời lận đận
Vẫn vẹn nghĩa tình


Bàng bạc mây xanh
Nắng chiều xõa bóng
Diều căng gió lộng
Mộng ước bay cao


Ba mươi năm sau
Trở về quê cũ
Hàng dương héo rũ
Đâu thảm cát vàng?


Bao nỗi bâng khuâng
Lạc loài đá sỏi
Lặng thầm tiếc nuối
Một thuở xa rồi


Bãi cát trong tôi
Chừ không còn nữa
Bạn tôi nhiều đứa
Lưu lạc phương nào?


Chợt thấy nao nao
Một niềm thương cảm
Chiều tà ảm đạm
Biết tìm cát đâu?


Nguyễn Quyền K6


Thứ Tư, 28 tháng 1, 2015

TẬP LÀM BẾP


Chị Huỳnh Thị Quý K6 sưu tầm và giới thiệu đến Quí anh chị: CÁCH LUỘC TRỨNG .


Luộc trứng không  nước, ngon vô cùng
 
Nghe nói luộc trứng mới giữ được trăm phần trăm dinh dưỡng, tuy vậy mà tôi cứ làm không được như ý.
 
Không hiểu quý vị có cái phiền như tôi không, trước nhất là tốn nước, dù luộc một quả trứng cũng phải dùng nửa nồi nước--it nhất nước cũng phải ngập qua quả trứng! Mà luôn luôn trứng bị vỡ, bảo là cho muối, hay ngâm nước trước rồi luộc, thử qua trứng vẫn bị vỡ, vừa phí điện, phí thì giờ, luộc xong cũng khó bỏ vỏ..., thật là phiền!   
 
 
Mấy hôm trước học được cách dùng nồi cơm điện luộc trứng thử rồi thấy tốt thật, hầu như không cần dùng nước, và nhanh chóng, chỉ độ 5 phút là ăn được, buổi sáng làm ăn vẫn kịp!

Cần phải có: nồi cơm điện, giấy chùi tay, napkin
 

Để giấy trên đáy nồi, 1 hay 2 tang, đổ nước lên vừa ướt giấy là được, không cần nhiều nước đâu!
 
 
 
Trứng rửa sạch để vào, đậy vung, cắm điện, bấm nút mở
 
 
 
Chờ nồi bật lên chỗ để ấm là xong, giấy đã khô là trứng cũng chín rồi!
Inline image
 
Tuyệt nhiên trứng không bị vỡ, và rất dễ bóc vỏ, thái ra coi...chin rồi!
 
 
Từ đầu đến đuôi chỉ mất 5, 6 phút, một tí nước, thật là hay! 
 

QUÀ TẾT ĐẾN ANH VÕ TẤN ĐÌNH K10


Như chúng tôi đã đưa tin, ngày 28& 29.9 anh Đỗ Xuân Khẩn cùng anh chị Cựu học sinh ĐG-HHT tại Saigon thay mặt thầy cô, anh chị CHS và thân hữu đã đi Rạch Giá tỉnh Kiên Giang trao số tiền còn lại sau khi giúp anh Võ Tấn Đình sửa lại căn nhà.
  Tổng số tiền Thầy Cô anh chị ủng hộ :
-  Tiền Việt:                                                 40,550,000 đ
 - Tiền USD: 1,350 USD X 2,127,000 đ =    28,714,000 đ
  - Tiền AUD: 50 AUD  X 1,884,000 đ      =         942,000 đ
                   TC      :                                      70,206,000 đ
      Trong đó: Tiền sửa lại nhà                      45.000.000 đ
                       Tiền mặt còn lại trao trực tiếp cho gia đình anh Đình để chi phí sửa ghe đánh cá và chi phí khác:
                                                                                            25,206,000 đ
   Hôm nay chúng tôi có nhận 1.000.000 đ của người bạn chị Huỳnh Thị Thùy K10 gửi giúp anh Võ Tấn Đình nhân dịp Tết Ất Mùi.
  Chúng tôi sẽ chuyển đến gia đình anh Võ Tấn Đình trong thời gian sớm nhất.


Căn nhà sau khi sửa

Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

Như Ngọn Cỏ Mềm


Uyên Nguyên
( Cô Nguyễn Thị Yến)



Tay em như ngọn cỏ mềm
Giữa chiều tóc rối bên thềm gọi tên
Môi em cười hái nụ duyên
Mà trong đáy mắt hạt huyền dấu đau

Sân trường lá rụng cánh sao
Suối khô dòng chảy lao xao cuối đường
Heo may thoảng nhẹ hơi sương
Hàng cây đứng lặng men tường dây leo

Xuân xưa lá khép cánh bèo
Hạ mùa tóc biếc nắng reo gọi mời
Thu sang ước hẹn trao lời
Đông về gối mẹ trăng chờ phố thưa

Quê hương nửa cuộc ơ hờ
Bâng khuâng xứ lạ chân trời nước mây
Bỗng em chợt đến chiều nay
Như trên phím nhạc đôi tay ngọt ngào

Tiếng thu khe khẽ âm hao
Tôi chao nghiêng mực em vào cung thơ
Phố xanh em nhé còn chờ
Trăng soi bóng nước suối mơ cỏ mềm!

Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015

QUYỂN LỊCH THÔNG MINH


Hằng năm những ngày Giỗ, Tết.. người VN  thường tính ngày Âm lịch. Hôm nay chúng tôi xin đăng lại Quyển Lịch Thông Minh của ông Hồ Ngọc Đức ( ở Đức ) do thầy Nguyễn Bang giới thiệu : 

Xin mời Quí Thầy Cô, anh chị CLICK VÀO HÌNH LỊCH dưới đây để tra ngày tháng Âm lịch và Dương lịch trong năm 2015.
Nếu muốn coi lịch các năm khác, chỉ cần đánh vào con số của năm đó, thay cho năm 2015
 (ví dụ 2009 hoặc 2030), rồi bấm OK là có ngay lịch của năm mình chọn.



ỐNG ĐỒNG RỖNG


    Mấy hôm nay dư luận xôn xao về tư liệu lịch sử của NXB Giáo Dục, theo GS Trần Lâm Biền, chi tiết Mã Viện dùng hạ kế bắt quân sỹ cởi quần giao chiến trong cuốn sách “Trưng Nữ Vương khởi nghĩa Mê Linh" của NXB Giáo dục rất thô thiển.
     Hôm nay chúng tôi xin giới thiệu lại bài TRỐNG ĐỒNG RỖNG của Vugia K7:


MỘT

Gã vừa hổn hển chạy vừa chửi thề. Phía trước có hơn mười tên oằn lưng vác trên vai các hòm chứa đầy của cải. Vừa run rẫy cạo râu, cắt tóc bằng con dao nạm vàng, gã vừa hốt hoảng lấm lét nhìn về phía sau, rồi lại chăm chú nhìn xuống đường xem có vật gì rơi ra từ các hòm kia không. Nhảy vội vào bụi rậm ven đường, lát sau gã bước ra xúng xính trong bộ y phục đàn bà. Chắc hẳn bọn chúng vừa ăn cướp ở đâu đó và đang bị truy đuổi.
- Mẹ nó, đã chở về biết bao nhiêu chuyến rồi không đủ sao mà giờ này còn tham!
Các tên đi trước hằn học lẩm bẩm.

HIABA-TRUNG 

Tranh vẽ Hai Bà Trưng "phất cờ nương tử" của họa sĩ Vi Vi trên bìa báo Thiếu Nhi số 121 phát hành tại Sài Gòn ngày 15.2.1974. Tư liệu L.M.Q


Về sau, trên đường gã nọ tháo chạy, một loại cỏ lạ có lá đen và cứng mọc dọc theo hai bên đường; người này gọi là tô mao thảo, người kia gọi là tô tu thảo, tên gọi chung là cỏ Tô Định. Loại cỏ này cực độc, không ai dám cho trâu bò đến gần.
Mãi đến khi một vị nữ tướng có việc quân đi ngang qua, loại cỏ này héo dần rồi tuyệt chủng.
***
- Tên thái thú họ Tô đã bỏ chạy về nước trước khi ta tiến đánh. Hơn sáu mươi lăm thành ở Lĩnh Nam đã được lấy lại. Nhân danh dân Lạc Việt, ta tuyên bố đất nước độc lập. Công lao này thuộc về nhân dân, không phải riêng của Lạc hầu, Lạc tướng nào. Mọi người hãy cùng nhau giữ nước.
Uy nghi trong chiến bào rực đỏ, Trưng Nữ Vương dõng dạc vung tay tuyên bố. Tiếng hô vang “ Độc lập! độc lập! “ từ các nữ tướng, nữ binh, quân sĩ rồi đến dân chúng hòa với tiếng trống đồng sấm động được hồn đất nước từ các núi rừng sông biển đáp vọng lại vang rền như muốn ôm trọn vào lòng những đứa con cùng chung đồng bào đã làm cho kẻ thù tham tàn kinh sợ.
***
- Thánh Thiên tướng quân, ta giao cho ngươi lo việc phụng dân. Nhân dân là cha mẹ. Ta cho ngươi được quyền chém trước tâu sau các trường hợp quan lại nhũng nhiễu, hà hiếp, bóc lột, xem thường tính mạng mạng dân, biến của công thành của tư.
Lê Chân tướng quân, ta giao cho ngươi lo việc phát triển quốc gia. Các nữ tướng, quan lại nào lợi dụng chức tước để mưu cầu lợi ích riêng, đặt vận mệnh quốc gia dưới cái lợi trước mắt mà làm tay sai cho giặc phương bắc thì cứ chém đầu. Mời người có thực tài và đạo đức thực sự để cùng giữ nước và làm cho dân no ấm.
Quý Lan tướng quân, ta giao ngươi cùng phối hợp, hỗ trợ và góp ý với hai vị trên để công việc có kết quả.
Tất cả mọi việc mà chúng ta làm đều phải lấy lợi ích của nhân dân và đất nước làm nền tảng.
Bọn giặc sẽ mãi mãi không để ta yên. Hãy cảnh giác và luôn chuẩn bị.
***
Tướng quân Lê Chân rất lấy làm hài lòng với ba người đàn ông này. Họ nói họ từ Luy Lâu tìm đến vì ngưỡng mộ Hai Bà và mong góp một phần mình vào công cuộc chấn hưng đất nước. Phần lớn trong hơn bảy mươi tướng lĩnh của triều đình ít có vị nào sánh kịp tài năng của họ.
Người lớn tuổi nhất trong ba người khoảng năm muơi lăm tuổi. Ông ta xưng là Chu Khả, có phong thái của một kẻ sĩ, sự hiểu biết và thông minh toát ra từ cặp mắt sáng ngời thường nhìn chăm chú vào mặt người đối diện.
Người thứ hai xưng là Văn Khánh. Ông ta khoảng ngoài năm mươi, dáng vẻ con nhà võ toát ra từ cung cách ăn nói và đi đứng khiến người ta phải e dè. Là người của sự điềm tĩnh, tự tin, quyết đoán và tham vọng.
Người thứ ba dường như đi theo hầu hai người kia, nhưng võ công của anh ta qua lần tỉ thí với các vệ binh khiến tướng quân Lê Chân phải tấm tắc khen ngợi. Anh tên là Dương Trì.
Cả ba được nữ tướng Lê Chân đưa đến ra mắt Hai Bà. Sau khi ân cần thăm hỏi, Nữ vương phán:
- Đất nước đang cần người có tài đức. Mỗi người hãy vì tiền đồ dân tộc mà cống hiến theo công sức mình. Làm tướng vì sự tồn vong của đất nước mà chết trên lưng voi, áo bào bọc thây. Làm quan vì lợi ích nhân dân mà hy sinh chính bản thân mình. Bè phái và tham lam ấy là họa lớn của dân tộc.
Các ngươi hãy cùng tướng quân Lê Chân ngày đêm suy nghĩ các kế sách để cùng chị em ta phụng sự đất nước.
Cả ba cung kính cúi chào rồi lui ra.
Tư lự, Chu Khả thốt lên : “Hiếm thấy! Hiếm thấy!”
Văn Khánh cố dấu đi vẻ hùng dũng vốn có, lẩm bẩm: “Làm tướng vì sự tồn vong của đất nước mà chết trên lưng voi, áo bào bọc thây. Khí khái! Khí khái! Uy dũng! Uy dũng! Ta sẽ ghi nhớ câu nói này.”
Còn Dương Trì, tim anh ta vẫn còn loạn nhịp kể từ khi ngước nhìn dung nhan Hai Bà.
***
Sau thời gian tìm hiểu địa hình, địa thế và cuộc sống nhân dân ở đất Mê Linh, Chu Khả cùng Văn Khánh dâng lên nữ tướng Lê Chân các kế sách về phòng thủ, cách thức phụng dân của mình. Lê Chân càng ngày càng quí trọng và xem cả ba như người thân thích. Họ cũng thường được Nữ Vương vời đến để cùng bàn việc chính sự.
***
Vài tháng sau, có người mật tấu với tướng quân Lê Chân về lối sống trụy lạc bí mật của Văn Khánh. Rằng ông ta thường ép để quan hệ bất chính với các nữ binh dưới quyền. Rằng ông ta thường dùng vàng bạc để phỉnh phờ các cô gái quê. Rằng trong tư thất của ông ta bao giờ cũng có bóng dáng đàn bà. Tướng quân Lê Chân cho rằng đó là những đơm đặt thói thường của những kẻ bất tài ganh tị.
Một hôm bà cho triệu Văn Khánh đến để bàn việc đắp thành chống quân xâm lược. Tin  cho hay nhà Hán đã chuẩn bị và sắp cử tướng tài sang đánh phá. Biết Văn Khánh thích uống rượu khi đàm đạo, bà sai người sắp sẳn một mâm rượu thịt để cùng đối ẩm.
Giữa tiệc rượu, đang chăm chú nghe Văn Khánh tâu trình, tướng quân Lê Chân chợt giật mình đỏ mặt khi bắt gặp cái nhìn hau háu của ông ta đang sổ sàng nhìn vào người bà với cái nhìn của một con sói động đực. Bất ngờ ông ta đứng lên và ôm trọn lấy bà. Bủn rủn, bà định hét lên nhưng kịp dừng lại.
Những lời đơm đặt kia là thật, bà thoáng nghĩ như vậy và để mặc hắn vồ vập. Một lát sau, bất ngờ bà điểm ngay huyệt đan điền làm hắn lảo đảo và khụy xuống. Bà thét lớn và các nữ vệ binh ập vào. “Trói gô tên này lại, buộc vào đòn và khiêng hắn theo ta !”. Các nữ binh răm rắp tuân theo lệnh lạnh lùng của bà.
- Đừng khóc nữa, trên đời này vẫn còn có chuyện khiến nữ tướng của ta phải khóc nấc lên như vậy à?
Sau khi được Trưng Nữ Vương dịu dàng nâng dậy, Lê Chân tấm tức thuật lại cho Hai Bà sự việc đã xảy ra. Theo chân các nữ tướng, Hai Bà tiến ra phía ngoài. Thoáng thấy bóng các Bà, Văn Khánh thất thần la to: “Xin Nữ Vương và tướng quân tha tội ! Xin Nữ Vương và tướng quân tha tội !”.
- Hừ! Tên khốn kiếp kia, nói với ngươi thật uổng lời của ta. Tài năng và công lao của ngươi dù bằng Trời đi nữa mà xem thường luật Vua, phép nước, dẫm đạp lên luân thường, đạo lý của cha ông thì tội không thể tha.
Giọng nghiêm khắc của Nữ Vương làm Văn Khánh run lên bần bật. Ngưng lại như để suy nghĩ, Bà lạnh lùng phán: “Cung hình! Ngay lập tức!”. “Cầu xin Nữ Vương tha tội, xin tha tội…”. Văn Khánh thống thiết gầm lên.
Chu Khả bước ra quỳ mọp dưới chân Bà tâu: “Muôn tâu Nữ vương, người này quả thật là một nhân tài, cầu xin Nữ vương cho anh ta cơ hội đoái công chuộc tội. Nếu bệ hạ xử như vậy thần e rằng…”. Bà cắt ngang: “E rằng không còn người phụng sự đất nước à? Ngươi nghĩ rằng con cháu Lạc Việt này đã hết người tài rồi chăng?”
Chu Khả vội vàng thoái lui rồi ôm mặt đi về phía Dương Trì đang run rẩy đứng nhìn từ xa.
***
Sau vài ngày tịnh dưỡng ở một cái lán được dựng vội ở bìa rừng, họ đi tìm người đàn ông đã thực hiện lệnh cung hình nhằm xin giúp tìm lại phần thân thể ít ỏi của Văn Khánh. Người đàn ông dẫn họ đi về hướng núi, tay trỏ chỉ về phía trước, khoanh một vòng rồi nói: “Tôi đã vứt nó ở đây “. Cả ba chăm chú cật lực tìm kiếm nhưng không thấy dấu vết gì. “Chắc chó rừng tha rồi “. Người đàn ông thương cảm, bỏ đi.
Như chợt nhớ ra điều gì, người đàn ông quay lại chăm chú nhìn vào một bụi cây. Cả ba người kia mừng rỡ chạy đến và cùng nhìn theo hướng nhìn của ông ta. “Có gì à ?“. “Không, cái bụi cây này lạ lắm. Xưa nay loại này tôi chưa hề thấy. Hôm vứt cái ấy ở đây  không thấy nó mà, chắc là mới mọc…“.
Bụi cây lạ này cao đến thắt lưng người. Lá thưa và dài, từ gân chính của đầu lá kéo dài ra rồi tạo nên một ống rỗng tròn dài chưa đến một gang tay, trên đầu ống có một cái nắp, nhìn vào phía trong thấy có vài ba con ruồi đã chết.
Sau này người ta đặt tên cho loại cây mới này là cây nắp ấm, còn gọi là cây nắp bình, cây ăn ruồi. (Các địa phương ở Quảng Nam như Hội An, Thăng Bình, Tam Kỳ v.v… người dân đặt tên thực tế hơn:  cây c... ông Bộ ).
***
Bóng ba lữ khách đổ dài chập chờn trên đường vắng hướng về đất Giao Châu. Cúi đầu lầm lũi bước trong yên lặng, cả ba đều muốn nói lên một câu nào đó để chứng tỏ họ đang cùng đồng hành với nhau. Bất ngờ Văn Khánh thu tay đấm ngực và gầm lên như một con cọp cái bị thương: “Hãy chờ ta, Trưng Trắc ơi là Trưng Trắc! Lê Chân ơi là Lê Chân!”.
- Thưa, làm thế nào để giữ kín chuyện này? Dương Trì lên tiếng.
- Câm ngay! Bất ngờ Văn Khánh vung gươm. Sau cái nhìn ngơ ngác ngạc nhiên đến tội nghiệp, Dương Trì gục xuống, miệng ú ớ muốn nói điều gì đó nhưng không còn kịp.
- Chỉ có cách này thôi. Nhìn thẳng vào mắt Chu Khả, Văn Khánh nói tiếp: “Thưa tiên sinh, vạn bất đắc dĩ, mong tiên sinh thông cảm. Người sống biết nói những gì cần nói, giữ  kín những gì cần giữ  mới là người sống".
***
HAI