Uyên Nguyên
( Cô Nguyễn Thị Yến)
Tay em như ngọn cỏ mềm
Giữa chiều tóc rối bên thềm gọi tên
Môi em cười hái
nụ duyên
Mà trong đáy
mắt hạt huyền dấu đau
Sân trường lá
rụng cánh sao
Suối khô dòng chảy lao xao cuối đường
Heo may thoảng nhẹ hơi sương
Hàng cây đứng lặng men tường dây leo
Xuân xưa lá
khép cánh bèo
Hạ mùa tóc biếc
nắng reo gọi mời
Thu sang ước
hẹn trao lời
Đông về gối mẹ
trăng chờ phố thưa
Quê hương nửa
cuộc ơ hờ
Bâng khuâng xứ
lạ chân trời nước mây
Bỗng em chợt
đến chiều nay
Như trên phím nhạc đôi tay ngọt ngào
Tiếng thu khe khẽ âm hao
Tôi chao nghiêng mực em vào cung thơ
Phố xanh em nhé còn chờ
Trăng soi bóng nước suối mơ cỏ mềm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét