(tặng MT)
Em mang tình tôi
về cuối trời,
chỉ còn đôi mắt tròn của em ở lại,
Em ơi, nó đã khép vào ngày tàn thu
là ngày tôi biết em không còn nước mắt,
đừng rụng nữa, lá ơi!
Thôi,
gió đừng thổi, mây đừng bay, thời gian đừng trôi nữa,
đâu, đâu rồi, em tôi?
đâu, đâu rồi tháng ngày tinh khôi khờ khạo
lá ơi, cơn bão đầu đến sớm sao mà đau, mà giận!
Tôi mang tình em
đến cuối đời hãy còn lận đận
lận đận thương, lận đận nhớ, lận đận buồn
lận đận bao lần thu tàn
lận đận bao lần trăng khuyết
lá ơi, lận đận tận cùng ngày ngừng nắng thôi mưa…
Ta về gom nhặt lá xưa
nhờ hồn thu cũ dẫn đưa em về,
với ta…
Vugia K7
gió đừng thổi, mây đừng bay, thời gian đừng trôi nữa,
đâu, đâu rồi, em tôi?
đâu, đâu rồi tháng ngày tinh khôi khờ khạo
lá ơi, cơn bão đầu đến sớm sao mà đau, mà giận!
Tôi mang tình em
đến cuối đời hãy còn lận đận
lận đận thương, lận đận nhớ, lận đận buồn
lận đận bao lần thu tàn
lận đận bao lần trăng khuyết
lá ơi, lận đận tận cùng ngày ngừng nắng thôi mưa…
Ta về gom nhặt lá xưa
nhờ hồn thu cũ dẫn đưa em về,
với ta…
Vugia K7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét