Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

THƠ PHAN THANH MINH K6 trong VỀ LẠI TRƯỜNG XƯA





BÀI CA THÁNG CHÍN

Anh không phải là thần chăn trâu thổi sáo
Em cũng chẳng phải là tiên nữ dệt lụa trên sông
Chỉ là hai đứa học trò dốt nát chuyện yêu đương
Thế mà trời cũng hành hạ đày chúng ta cách biệt.

Không có trong lời giảng của thầy cô
Cha mẹ càng không bày biểu thời còn đi học
Bài học nhớ nhung, có lẽ tự nhiên mà
Và chung thủy, có chăng, thời gian trả.

Khi xa nhau, anh và em đâu có khóc
Mà trăng tròn tháng bảy lại mưa ngâu
Hẹn gặp nhé, giữa sân trường ngày trước
Anh và em xây nốt nhịp cầu Đông Giang – Ô Thước.



Đà Nẵng

Những con suối không cần đổ ra sông
Mà ngạo nghễ, ung dung đi về biển lớn
Và có miền đất chưa kịp đặt tên
Đã hiên ngang hóa thân thành hồn- cốt- Việt.

Ở ngoài kia dẫu đất lành hay dữ
Cũng là phần gia sản của Tổ tiên
Thì con ơi, hãy như hải âu tung cánh
Mai mốt về lót ổ ở Hoàng Sa!



                                   
NÓI VỚI HUẾ

Cầu Tràng Tiền sáu vài mười hai nhịp
Bởi thương nhau mới kịp theo em
Đi trong mưa. Ừ, anh hiểu trời mưa Huế
Và cũng hiểu tình yêu của mình là thế!

Cơn gió đầu mùa đu đưa cành lá
Cơn mưa đầu mùa buốt giá không em?
Cái rét đầu mùa chưa làm anh lạnh lắm
Thương em nhiều, hơi ấm gởi trong thơ!




SƠN TRÀ
tặng Lan, vợ tôi

Trời chia bớt lửa bên kia
Ở bãi này nắng còn một nửa
Mây thôi bay
Phủ lưng chừng núi
Hai Tiên ông sa xuống chơi cờ!


Bể đời chưa hết khổ
Thời gian trôi
Luân hồi - một chút nghỉ ngơi
Cởi áo tắm
Bụt giữa dòng người!


Sóng Mỹ Khê dào dạt
Em thôi khóc
Anh buông đàn
Khẽ khàng một lời ngỏ
Để cả đời buộc nhau!


PhanThanh Minh  K9

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét