Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

MÀU ÁO HOÀNG LAN


Về lại biển ta mân mê hạt nắng
Hạt trên cao, hạt nào đã chìm sâu
Con sóng vẫn cồn cào bờ cát
Trăn trở chi cho bạc trắng mái đầu ?


Chiều đỉnh dốc âm vọng ngàn gió núi
Tiếng suối reo nghe lạnh buốt trong lòng
Viên đá nhỏ thu mình trong bóng tối
Buồn phiền gì đời phủ kín rêu phong ?


Rừng hoang liêu thu vàng cây trụi lá
Lá lìa cành có buồn khóc chia ly?
Tóc xanh ta long lanh từng sợi trắng
Trăm năm ơi! rồi còn lại những gì ?


Ta chênh vênh trên ngọn sầu đỉnh nhớ
Cơn mê chiều xơ xác những niềm đau
Em ngọc nữ một thời xa biền biệt
Áo hoàng lan dỹ vãng đã phai màu …


Nguyễn Tấn Lực K6

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét