Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

Phi Tuyền Cõi Chốn Đâu (*)



 
Lạc về đầu rú khe truông 
Vốc năm ngón nhỏ gieo buồn rã riêng 
Tuổi xanh
nhiếp dẫn sai miền 
Đổ xiêu phấn bướm
phi tuyền vọng âm 
_ Bùi Giáng
 
Phi tuyền cõi chốn  đâu đâu
Vô minh lạc dấu ban đầu hay chăng
Trầm luân ngẫm ngợi lằng nhằng
Tình tang tay trắng in hằn dấu môi

Giá đừng buổi ấy nắng nôi
Giá đừng tố lốc biển đời sóng lên
Giá đừng chớp bề mưa rền
Lưu ly cánh mỏng chênh vênh thân bèo

Thuyền tình bến vắng buông neo
Tơ trời giăng mắc bám đeo chi mà
Thương ai tồi tội gót qua
Ngược giòng tiền sử tuyết sa cuộc tình

Kinh tình nhịp gõ u minh
Lặng soi triều ảnh bóng hình lẻ đôi
Trời cô tịch nhớ đơn côi
Trơ vơ lũng vắng tím đồi vô biên

Chập hư ảo với diện tiền
Tự thân tình lụy buộc xiềng chi nhau
Chuyện xưa bến nước bên cầu
Khơi trêu tiềm thức bạc màu nhân gian

Gió lơi gió bạt về ngàn
Tình thu trơ chiếc lá bàng phục sinh
Ờ thôi hẫng nhịp phiêu linh
Tàn tro xá lợi tình mình hóa thân
 
Thạch Thảo viên, Wednesday, October 15, 2014
Vũ Đan Huyền
(*) Họa thơ_ Đi Tìm Huỳnh văn Mười  _ Tìm Em  Nguyễn Tấn Lực.


Tìm Em  (*) Nguyễn Tấn Lực  

Tìm em anh biết tìm đâu
Tìm cho sông cạn bạc đầu thấu chăng ?
Đường chông gai bước nhọc nhằn
Bóng chim tăm cá dấu trăng đâu rồi …

Yêu em từ thuở nằm nôi
Thương em núi lỡ sông bồi chưa nguôi
Một tình yêu một đời người
Thủy chung cho trọn môi cười thế nhân

Tình như tinh thể trắng ngần
Là duyên là nợ đôi phần kết hoa
Từ trong tiền kiếp sinh ra
Trăm năm xin trọn người ta chữ tình


Rạng ngời như ánh bình minh
Trần gian khổ ải ta mình có đôi
Tình như vực thẵm làn môi
Khi yêu chết đứng chết ngồi là duyên

Tình châu ngọc quí vô biên
Sá chi danh lợi bạc tiền mới yêu
Có nhau sớm nắng mưa chiều
Có nhau đến tận ngày liêu xiêu về


Trăm năm vẹn một chữ thề
Nghìn năm vẹn nghĩa phu thê với mình
Vòng đời sinh tử tử sinh
Nắm tay đi trọn đường tình với em .


Nguyễn Tấn Lực K6
 .
 .
(*) Họa thơ_ Đi Tìm Huỳnh văn Mười  


Huỳnhvăn Mười
 
Đi tìm mình ở nơi đâu
Trong chơi vơi cõi bạc đầu nầy chăng?
Nghe hơi đất thở nhọc nhằn
Nghìn năm trầm tích đã hằn vết roi

Rồi ngày lững chững vành nôi
Vói tay vịn mé vai đời đứng lên
Sâu trong chớp bề mưa rền
Nước từ vô thủy chảy vênh cánh bèo

Xoắn mình làm sợi dây neo
Buộc duyên nợ với đói nghèo trầm kha
Gió từ tiền kiếp thổi qua
Hạt mầm rơi xuống giữa sa mạc tình

Nở thành một đóa vô minh
Cái tâm cùng với cái hình sóng đôi
Lập lòe ngọn lửa ma trơi
Tàn tro vón lại thành người vô duyên

Nghĩa nhơn quấn giữa đồng tiền
Cái danh, cái lợi đem xiềng xích nhau
Một hôm nước rẽ chân cầu
Một hôm đất bỗng trắng màu thời gian

Gió rơi vách đá đại ngàn
Lửa rơi xuống nỗi bàng hoàng tử sinh
Về ngồi gột vết điêu linh
Soi vào trong bỗng thấy mình hiện thân
 
Huỳnh văn Mười K7

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét