Tôi làm viên sỏi bình yên
Ná quê nhặt bắn qua triền dốc lăn
Cuộn theo viên sỏi nhọc nhằn
Tôi mòn tôi mỏi giữa bằng bặt quê
Đáy chiều hứng giọt cà phê
Giọt rơi trước mặt giọt về xa xưa
Phải chi viên sỏi biết cười
hay như nước đá ra đời để tan
đời cho viên sỏi quá giang
cớ sao xào xáo rồi mang tiếng đời
Phan Thanh Cương K8
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét