Bài thơ Ngôi Nhà Bên Biển của Nguyễn Thiên Chương K9 đăng trên tạp chí Sông Hương- Huế
rồi một bữa anh trở về thăm lại
khu vườn xưa đầy gió ngợp đồi cao
con dốc quanh co gợi lòng anh quá đỗi
tiếng đan bay qua giọng hát câu cười.
mười năm lơ ngơ như cánh bèo trôi
đốt điếu thuốc giữa khuya tàn buốt lạnh
ngọn gió đời cuốn anh về mấy nẻo
ngày núi cao, đêm phố thị chập chùng.
hồn thất lạc qua bao triền dốc dựng
viên ngọc trai bên bờ biển chớp mi
sóng xôn xao vỗ quanh vùng đá tảng
nâng hai tay anh thả một cung đàn.
rồi đêm xuống nghìn nghìn đêm nguyệt bạch
gió trầm hương xõa lông tóc mây trời
lời Chúa tỏ tự môi người tinh khiết
hồn lá cây xanh ngát một thiên đường.
trăng cúi xuống, nước nhìn lên ngưỡng mộ
bài thánh ca em hát buổi hôm nào
dắt anh qua bao ghềnh thác nhấp nhô
chừng tuổi ấy anh quỳ bên chân Chúa.
sợi tóc rụng do ý người muốn thế
mộng hoang đàng con lỡ một, lầm hai
nên con biết ngõ về khung cửa hẹp
rừng gươm dao, lửa dữ đợi chập chùng.
con phải chết dưới tay người một nỗi
kiếm nhân từ vung tới tận đường kim
con ngã xuống mà không hề hối tiếc
để trăm năm còn có buổi quay về.
ngày tháng đi qua mấy dặm sơn khê
anh vẫn nhớ ngôi nhà bên biển
trời đầy gió, vườn em đầy tiếng hát
gieo xuống lòng anh những giọt yêu thương
Nguyễn Thiên Chương K9
* Anh đề nghị không viết hoa đầu câu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét