Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2014

MIỀN THƠ DẠI




đôi khi mơ về phố huyện
tôi cùng chiếc bóng lang thang
giữa mùa bằng lăng lím tím
nhớ lung tung… thuở hoang đàng…


ngang qua ngôi vườn kín cổng
chẳng biết con nhỏ… tên gì?...
gã nào xui neo tầm mắt
là không bước nổi chân đi…


lê la cổng trường con gái
bướm đâu bướm trắng một rừng
gã nào xăm mình trỗ mẫy
cũng nghe tim nhảy… cà tưng…


loanh quanh lễ chiều xứ đạo
theo bầy chiên lửng thửng về
gã nào không thèm dại… gái
vẫn rần rần máu… tê tê…


lẩn quẩn cầu ao bến nước
mấy em rửa… mặt kỳ… chân…
gã nào ria chưa tơ mép
sẽ đi đứng rất… bần thần…


và còn biết bao kỷ niệm
muốn xa đâu dễ gì xa
lâu lâu buồn buồn ôn lại
sướng từ trong ấy… sướng ra!…


Nguyễn Đăng Trình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét