mượn tôi đôi mắt làm gương
em cười ném hạt trắng đường nhân gian
môi em trên dưới hai hàng
tôi như kẹt giữa vô vàn thanh âm
gần đời chùa mái oằn cong
xa sông sóng gợn long đong mây trời
thì thôi người lỡ yêu người
mắt vườn tôi mở hạt người đến gieo
Sài Gòn 03.05.2014
Phan Thanh Cương K8
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét