Hoa hồng vẫn được được xem là thánh hoa dành riêng cho thần Vệ Nữ _Aphorodite _nữ thần tình yêu .
Truyền thuyết kể rằng , nữ thần tình yêu được sinh ra cùng một đóa hoa
hồng màu trắng . Thuở ấy , tất cả hoa hồng cả ở thượng giới và nhân
gian cũng chỉ có một màu trắng . Aphorodite yêu chàng Adonis .
Một ngày, nghe tin người tình Adonis bị tử thương , nữ thần tình yêu
đã chạy đến cứu chàng .Vì vội vàng , nàng bị một cái gai đâm phải .Dòng
máu cao quý của nữ thần đã nhỏ xuống và nhuộm thắm những bông hồng cung
tiến lên nàng .
Vì truyền thuyết này , hoa hồng đã trở thành biểu tượng của tình yêu . Và còn hơn thế , của sự dâng hiến tình yêu.
* * *
Có
phải cũng với ý nghĩa đó mà hình ảnh hoa hồng , vườn hoa hồng được được
lập lại nhiều lần như một biểu tượng trong“Tiếng chim hót trong bụi mận
gai” của nữ văn sĩ người Úc Colleen Mc Cullough.
Bắt
đầu là những vườn hồng rực rỡ tuyệt đẹp hàng vạn , hàng vạn đóa hồng của
trang trại Drogheda , nơi mà các tháp nước khổng lồ có thể giữ cho các
thảm cỏ và vườn hoa ở đây tiếp tục xanh tươi cho dù trời không mưa trong
suốt mười năm. Có lẽ vẻ đẹp của những vườn hồng nơi đây cũng là một lý
do níu giữ linh mục Ralph De Bricassart với xứ đạo buồn tẻ của mình
.Hai mươi tám tuổi , đầy tham vọng , đẹp như Adonis trong huyền thoại :
mái tóc đen và mịn , màu mắt xanh đáng kinh ngạc , bàn tay , bàn chân
thanh nhã , cân đối.Vì lỗi đã nhục mạ một giám mục bề trên , Ralph bị
đưa về một hóc xó của Australia : Gillanbone , ngày càng rời xa
dần trung tâm lãnh thổ những người đại diện cho Giáo hoàng . Cuộc đời
của Ralph De Bricassart sẽ cứ thế lặng lẽ trôi qua bình yên ở xứ đạo
Gillabone nếu như
không có sự xuất hiện của gia đình Padraic Cleary _em trai của bà Mary Carson _ chủ nhân trang trại Drogheda.
Từ đó trở đi , trang trại Drogheda xanh tươi ngát thơm hàng vạn
đóa hoa hồng giữa thảo nguyên bao la trở thành nền cảnh cho tình yêu
của linh mục Ralph De Bricassart với cô bé Meggie .Lớn lên trong một gia
đình mà người cha thuần hậu suốt ngày lao động quần quật kiếm ăn cho
cả gia đình , người mẹ nhẫn nhục thầm lặng với công việc nội trợ ,
dồn hết tình yêu và sự quan tâm cho những đứa con trai , Meggie ngây
thơ lẻ loi , khó nhọc đi qua thời thơ ấu. Cô như một nhánh hồng trắng
nguyên sơ , thuần khiết lặng lẽ vươn mình ra ánh sáng .Và cha De
Bricassart, đôi khi không là một linh mục , mà là một người đàn ông ,
hay vừa là linh mục vừa là đàn ông , lặng lẽ nâng đỡ và ngắm nhìn vẻ
đẹp của đóa hoa hồng .
Cuộc sống vẫn tiếp tục theo cái vòng tuần hoàn vĩnh cửu , đều đặn
của trái đất .Mùa hè vẫn kế tiếp mang đến những cơn mưa làm đầy
những con suối và tháp nước, tưới mát những rễ cây và làm bừng nở những
đóa hoa hồng .Vào sinh nhật lần thứ bảy mươi hai của bà Mary Carson ,
chủ nhân trang trại Drogheda, một cuộc chiêu đãi lớn được tổ chức
.Meggie , mười bảy tuổi , mặc một chiếc váy dài màu hồng tro thêu những
bông hoa hồng ,
trở
thành thiếu nữ xinh đẹp nhất của vũ hội . Không ai nhận ra tình yêu
thầm kín của De Bricassart và Meggie ngoại trừ Mary Carson .Sự ghen
tuông khiến người phụ nữ vừa tinh tế vừa cay nghiệt này quá đau đớn .
Một tình thế được tạo ra buộc De Bricassart phải chọn lựa : hoặc là
Meggie , hoặc toàn bộ gia sản để lại của Mary Carson: mười ba triệu bảng
Anh.
Mười ba triệu bảng Anh . Đủ điều kiện để Ralph De Bricassart rời bỏ
Gillanbone và bóng tối vĩnh cửu , trở thành một chức sắc trong nhà thờ ,
được lòng những người ngang hàng và ngay cả đối với các đấng bề trên
.Tất cả những điều kiện thuận lợi ấy đến giữa lúc ông còn trẻ , còn có
thể có những cơ hội mà ngày trước ông đã bỏ qua. Gillanbone sẽ trở thành
trung tâm lãnh địa dành riêng cho Đức Tổng giám mục đại diện của Giáo
hoàng .
Tòa thánh hay tình yêu ?
Hoa hồng ban sơ có màu trắng tinh khiết , nhờ thấm dòng máu cao
quý của nữ thần tình yêu mà thắm đỏ , trở thành đóa hoa hương sắc lung
linh ,nồng nàn , rực rỡ nhất trong các loài hoa. Nhưng những cánh hoa
hồng bé nhở , yếu ớt , mong manh cũng dễ dàng bị giẫm đạp , bị đốt cháy .
Trong đêm ấy trong khu vườn nhà Mary Carson , hương hoa hồng ngào
ngạt khiến những ý nghĩ của Ralph De Bricassart trở nên rời rạc ,vỡ vụn
, đứt nối : “ Những hoa hồng .Tro của hoa hồng .Hoa hồng , đâu đâu
cũng hoa hồng .Những hoa hồng , về đêm chỉ còn lại hương thơm .Hương
thơm của hoa hồng .Meggie thân yêu của ta , ta đã bỏ rơi cô ta .Nhưng cô
ta có hiểu không , cô ta đã trở thành một mối đe dọa? Cho nên , ta đã
dẫm nát Meggie dưới đế giày tham vọng ; Meggie không còn là gì khác hơn
là một đóa hồng tan tác trên cỏ .Hương thơm của hoa hồng , mùi ghê tởm
của Mary Carson . Hoa hồng và tro của hoa hồng. ”
Tòa thánh hay tình yêu ?
Thực ra , ngay từ khi vừa đọc xong bản chúc thư của Mary Carson ,
Ralph De Bricassart đã biết rõ sự lựa chọn của mình! ! !
Ralph De Bricassart đã có những bước tiến ngày càng gần hơn
tới tham vọng thầm kín . Thế nhưng ngay cả sau này , khi đã khoác được
lên mình tấm áo choàng tím quyền lực của Đức Tổng giám mục hay trở
thành Đức Hồng Y của Tòa thánh Vatican , Ralph De Bricassart có thực
cảm thấy mình được mãn nguyện , hạnh phúc . Tôi ngờ rằng là không ! Mà
có lẽ chính bản thân ông không thể ngờ rằng đóa hồng mong manh , bé nhỏ ,
yếu ớt Meggie cũng có thể có những chiếc gai sắc nhọn đâm vào trái tim
ông làm ông đau đớn đến thế .Có một bông hồng màu tro nhạt , bông hồng
còn sót lại cuối cùng qua một đám cháy dữ dội ở Drogheda được Meggie
tìm thấy và trao tặng cho Ralph , ông đã đặt nó giữa những trang Thánh
kinh luôn mang theo bên mình suốt cả cuộc đời .Đóa hồng đó , qua bao
tháng năm vẫn khơi gợi những cảm giác nồng nàn ,vẫn luôn làm ông bối
rối và xúc động .Không lạ gì khi Ralph đã cảm thấy rất kinh ngạc và đau
buồn khi nghe tin Meggie đã trở thành vợ của Luke O” Neill. Ông đã
không thể lưu lại Drogheda thân yêu một ngày nào khi Drogheda không
còn bóng dáng của Meggie . Về lại nơi chốn của mình ,ý nghĩ về Mecggie
vẫn không rời bỏ ông và có những lúc Ralph chỉ còn cách duy nhất là quỳ
gối trên nền cẩm thạch trong nhà nguyện cho đến khi tê dại vì đau đớn
.Nhưng sự đau buồn vẫn không vơi bớt đi , ngược lại ngày càng trở nên
sâu nặng và ghê gớm .
Một
sự thôi thúc nào đó khó có thể giải thích đã xô đẩy Ralph De Bricasart
bỏ tấm áo choàng khả kính của Đức Tổng giám mục để tìm đến đảo Matlock,
cũng là tìm đến với Meggie . Chỉ có hai người trên đảo Matlock , một nơi
yên tĩnh , hoàn toàn vắng người .Thử thách này của Chúa đã tước đoạt
của ông niềm kiêu hãnh cuối cùng ảo tưởng về một bản ngã thần thánh .
Cuối cùng rồi Ralph De Bricassart cũng nhận ra dù sao con người cũng
chẳng thể là Chúa Trời.
Mùa thu năm ấy , Hồng y Ralph De Bricassart trở lại Drogheda
.Hoa hồng Drogheda đã đến lúc nở rộ .Ở đâu cũng là hoa hồng , màu hồng ,
màu trắng , màu vàng , màu đỏ thẫm như màu máu và cả màu đỏ đậm như
chiếc áo của Hồng Y .Ông nhận ra một âm sắc bàng bạc khắp các hoa hồng ,
một thứ màu hồng xám nhạt . Hồng tro .Tro của hoa hồng …Hương hoa hồng
sực nức , ngào ngạt khiến ông rối trí . Một đứa trẻ đẹp như một thiên
thần nhỏ đùa chơi giữa những bụi hồng . Màu tóc , tiếng cười của Meggie
.Đó là Dane , đứa con trai Meggie đánh cắp từ Chúa. Ralph đã chẳng thể
nhận ra sự thật ấy và Meggie cũng không thể nói lời nào trong suốt thời
gian Ralph lưu lại Drogheda , cả đến mười mấy năm sau này khi Dane
được gửi đến Roma để trở thành một linh mục theo ý nguyện .
Cho đến khi Chúa Trời lên tiếng đòi lại thứ của mình!!!
Dane đã tử nạn ở một bãi biển của Athenes , chỉ vài ngày sau khi làm lễ thụ phong linh mục .
Linh mục Dane O” Neill nằm đó trước bàn thờ , trong một quan tài hàn chì phủ hoa hồng .
Hoa hồng luôn nở rộ mỗi khi Ralph trở về Drogheda .Bây giờ là
tháng mười , ngay giữa mùa thu .Hoa hồng sặc sỡ thật đúng lúc. Ralph
đưa Dane , con trai mình về chôn cất tại Drogheda .
Ralph đã hiểu mình phạm tội gì : kiêu ngạo , tham vọng…Ông muốn
cầu xin sự tha thứ của Meggie , nhưng Meggie đã tha thứ cho ông tự lâu
rồi .Ông muốn an ủi nàng , nhưng đồng thời ông cũng nhận ra chuyện này
với nàng không cần thiết . Meggie vẫn như ngày xưa ông biết , dù cho
gánh nặng có thế nào đi nữa , nàng cũng chịu đựng được .Nàng có thể chịu
đựng bất cứ cái gì . Bất cứ cái gì !
Một cơn đau tim ập tới .
Sáng hôm sau , tin Hồng y Ralph De Bricassart đột ngột qua đời được đăng lên các báo.
* * *
“Tiếng chim hót trong bụi mận gai” của Colleen Mc Cullough
còn là câu chuyện của ba thế hệ phụ nữ nối tiếp nhau trong gia đình nhà
Cleary . Bà Fiona , mẹ của Meggie , xuất thân từ dòng dõi quý tộc , bất
hạnh nhưng hoàn toàn cam chịu . Người phụ nữ ấy suốt đời lặng lẽ trầm
tư , chấp nhận những bất hạnh của mình .Người mẹ ấy phải cố quên rằng
mình cũng có một đứa con gái bởi vì một đứa con gái “ chỉ là sự nhắc
nhở của một niềm đau chịu đựng lâu dài , một hình bóng trẻ trung hơn của
chính mình , sẽ lập lại tất cả những hành động mà mình đã trải qua ,
rồi cũng sẽ khóc những giọt nước mắt mình sẽ khóc.” Nhưng chính người mẹ
ấy là người hiểu con gái mình hơn ai hết trong cuộc đời này . Bà chính
là trụ cột vững chắc nhất sau này của cả điền trang Drogheda rộng lớn,
là nơi nương tựa ấm áp để Meggie có thể có chốn quay về sau cuộc hôn
nhân đổ vỡ với Luke O”Neill.
Meggie vừa giống mẹ lại vừa rất khác . Suốt đời mình , linh
mục Ralph De Bricassart đã không thể hiểu tại sao ông lại mến Meggie đến
thế . Đầu tiên với trái tim nhân hậu ông cảm thấy thương hại khi nhìn
thấy lần đầu ở sân ga đầy bụi , Meggie bé nhỏ đứng tách riêng một mình
với sáu anh em trai .Rồi sau đó là màu tóc đầy mê hoặc và đôi mắt
rất đẹp của cô. Nhưng qua năm tháng, điều làm cho linh mục xúc động
sâu xa là tính tình của Meggie , theo ông “ là cái tính lý tưởng
của người phụ nữ : thụ động , nhưng kiên quyết trước mọi thử thách
.Không có sự nổi loạn ở Meggie , trái lại , cả đời Meggie sẽ khuất phục ,
chấp nhận sống bên trong những ranh giới của số phận người phụ nữ .”
Ralph De Bricassart có thể không hiểu hết về Meggie . Người phụ
nữ ấy không phải là nữ tu cũng chẳng muốn mình là một nữ thánh .Meggie
là một đóa hồng , và là một đóa hồng có gai. Đúng là Meggie không bao
giờ than vãn mà sẵn sàng đối đầu và chấp nhận những bất hạnh .Nhưng
Megiee cũng biết giận dữ , biết phẫn nộ ,biết nói những lời cay độc ,
biết dứt khoát từ bỏ người chồng vô trách nhiệm không xứng đáng , biết
đấu tranh và giành giựt hạnh phúc tình yêu với cả Chúa Trời . Đó có
thể là một khía cạnh khác thuộc bản chất của Meggie mà trước đây Ralph
chưa từng biết .Hoặc có thể đó chỉ là tính cách mới được hình thành tiếp
theo những thất vọng mà Meggie đã trải qua từ khi Ralph bỏ rơi nàng .
Có
một truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời, nhưng hót hay
nhất thế gian. Có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho bằng
được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình
và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khổ
khôn tả, nó vừa hót vừa lịm dần đi, và tiếng ca hân hoan ấy đáng cho cả
sơn ca và họa mi phải ghen tị. Bài ca duy nhất có một không hai, bài ca
phải đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi lắng
nghe, và chính thượng đế trên Thiên đình cũng mỉm cười. Bởi vì tất cả
những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi
đau khổ vĩ đại... Ít ra là truyền thuyết nói như vậy
Lời đề tựa trong “Tiếng chim hót trong bụi mận gai ”
của Colleen Mc Cullough có lẽ không phải dành cho linh mục Ralph De
Bricassart mà dành cho Meggie .Người phụ nữ ấy đã trải qua những giông
bão trong hành trình đi tìm tình yêu , hạnh phúc đích thực của cuộc đời
mình và đã chịu nhiều những đắng cay , mất mát , những đau đớn khôn tả .
Nhưng Meggie không khuất phục , cũng không bao giờ ân hận : “Chính ta
đã xếp đặt số phận của ta như thế , ta không đổ lỗi cho ai và ta cũng
không hề tiếc nuối về một phút giây nào trong quá khứ .”
Justine , con gái Meggie , là người phụ nữ thế hệ thứ ba
trong gia đình Cleary . Mái tóc đỏ, khuôn mặt đầy tàn nhang .Cứng đầu ,
bướng bỉnh. Đam mê theo đuổi nghệ thuật . Cuộc đời của hai người phụ nữ
trong gia đình khiến Justine luôn có định kiến , mãi mãi cô sẽ không
yêu bất kỳ ai , bởi vì : “ Nếu mình yêu người khác, người khác sẽ hủy
diệt mình .Nếu mình cần người khác, người khác sẽ hủy diệt mình”.
Sự hoài nghi khiến Justine trở nên rất giống một nhánh hồng
với những cái gai sắc nhọn , cốt không để bất kỳ ai , nhất là với
người họ trót lỡ yêu thương được quyền giẫm đạp, hủy hoại cuộc đời mình .
Như thế sẽ chẳng phải hứng chịu những nỗi đau như bà ngoại và mẹ của
cô chăng ?Tôi thì hồ nghi rằng vẻ ngoài sắc nhọn sẵn sàng làm người khác
rướm máu ấy chỉ là cái vỏ bọc che giấu một tâm hồn mẫn cảm , khao khát
yêu thương nhưng cũng rất dễ bị tổn thương .
Điều may mắn của Justine là đã được gặp Rainer, người đàn ông
của cuộc đời cô .Từng là người lính của đế chế Quốc xã nhưng lại căm
thù sự tàn bạo của Hittler , từng không đồng xu dính túi nhưng rồi lại
trở thành một trong những người giàu nhất của Tây Đức , từng tự nhủ cứu
cánh biện minh cho phương tiện cho những hành động của mình nhưng rồi
cũng tự biết đó chỉ là sự ngụy biện … Rainer cũng từng là người đàn
ông đầy tham vọng nhưng những trải nghiệm dữ dội khiến anh biết cái gì
là giá trị thực và biết dừng lại .Anh yêu thương Justine , tôn trọng
những giá trị và cả cá tính của cô. Anh tạo điều kiện để Justine theo
đuổi niềm đam mê nghệ thuật của mình .Anh không yêu thương một người phụ
nữ để rồi hủy diệt họ .Anh không yêu thương một đóa hồng để rồi phũ
phàng giẫm đạp , đốt cháy khiến nó trở thành tro của hoa hồng.
Và hạnh phúc đã mỉm cười với cả hai.
Chương kết :
Bức điện tín được viết như sau…
Con
đã trở thành bà Rainer Moerling Hartheims. Lễ cưới tại Vatican . Giáo
Hoàng tha hồ ban phép lành các bà vợ muôn năm! Sẽ về nhà tuần trăng mật
sớm nhất có thể được, nhưng từ nay gia đình ở châu âu. Muôn vàn âu yếm
của Rain nữa cho mọi người. Justine.
Meggie
đặt tờ giấy điện báo xuống bàn, mắt nhìn ra cửa sổ, hướng về phía những
đóa hoa hồng mùa thu đang nở khắp vườn. Hương thơm hoa hồng, những rung
động hoa hồng; cả những cây bông bụt, cây cọ, cây bạch đàn, và cả cây
hoa giấy vốn nhìn cuộc đời từ trên cao.
Vườn
hoa đẹp và sống động vô cùng. Nhìn những chồi nụ và những mầm xanh nẩy
nở rồi héo tàn; rồi những ước mơ mới lại đến, tiếp tục môt chu kỳ không
thay đổi, mãi mãi không hề dừng lại ở nơi kết thúc.
Thế
là Drogheda không còn nữa. Vâng, đã đến lúc, thật đúng lúc. Chu kỳ cứ
tiếp tục với những người xa lạ. Hình phạt tôi xin chịu một mình, tôi
không thể phiền trách ai. Và tôi chẳng luyến tiếc gì.
Colleen Mc Cullough
Sài Gòn 14/4/2014
Hà Thị Lệ Hà K8
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét