35 năm, chiến tranh chống xâm lược biên giới phía Bắc 1979, mời đọc thơ anh Huỳnh Văn Mười K7:
BÀI HỌC XƯA
Có giọt nước làm tràn ly
Có viên cuội làm cánh rừng xối lửa
Có tiếng thét không kìm được nữa
Máu nghẹn nghìn năm phủ ập đầu
Con ngựa đá lồng lên, chân chưa khô bùn đất
Mắt căm căm đỏ rực ống đồng
Người lính bạc đầu hiện hồn chỉ tay về phương Bắc
Ngọn giáo cùn xuyên một thuở Nguyên Mông
Con sóng biển dựng Trường Sơn lửa cháy
Vỉa đá ngầm dướn mũi Bạch Đằng Giang
Hạt cát đảo xa trùng trùng dội bão
Quật xuống Chi Lăng bầy thú bạn vàng
Gươm đã mài quắt một dãi giang san
Chân đã cứng gốc đằng ngà Phù Đổng
Mặt biển xanh gầm lên cuồn cuộn sóng
Vùi xuống bùn đen mộng bá vương
NỖI BUỒN MỴ CHÂU
Ánh thép nhoáng lên, cả trời chiều ngơ ngác
Thần Kim Quy quay mặt chỉ nhầm người
Nhục mất nước cớ sao là con trẻ?
Để nghìn năm oan khuất – Mỵ Châu ơi!
Nỏ thần khôn thiêng che cả bầu trời
Khi vua cha khom mình về phương Bắc
Là Phong Khê đã rơi vào tay giặc
Chuyện vương triều dân chúng tội tình chi?
Mộ Dạ chập chùng mây níu bước chân đi
Dừng vó ngựa ngoái nhìn về cố thổ
Cả Âu Lạc mịt mờ trong tuyệt lộ
Nước biển Đông hết chỗ trầm mình
Lông ngỗng bay trắng buốt dặm đường tình
Nhận tội chết còn hơn là nước mắt
Câu chuyện mấy nghìn năm huyễn hoặc
Giếng ngọc buồn trong vắt ngọn rêu xanh
Huỳnh Văn Mười K7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét